Sau màn vật lộn Trường Tú Linh cũng cảm thấy thỏa mãn, cảm xúc tức tối ban nãy bay biến hết, thay vào đó là sự bình tĩnh suy tính. Đôi tay đặt trên eo của Đặng Triều vẫn không buông lỏng, mắt cô ta nhìn thẳng lên trần nhà, khác với mọi khi, mỗi khi quan hệ trong tình trạng tỉnh táo hoàn toàn, khi xong việc Trương Tú Linh thường rúc vào lòng Đặng Triều, vuốt ve hắn và khen ngợi khả năng làm tình của hắn, khiến lòng kiêu hãnh đàn ông của Đặng Triều được đưa lên cao chót vót.
Đặng Triều nhìn ra vẻ khác lạ của Trương Tú Linh, tay hắn vẫn đang mân mê bầu ngực cô ta hỏi.
“Có chuyện gì? Vừa nãy em không tập trung?” Đặng Triều nghĩ rằng mình có chỗ nào đó khiến Trương Tú Linh chưa hài lòng.
“Chu Tài. Hắn đã gọi tống tiền em” Trương Tú Linh trưng ra bộ mặt ủy khuất.
“Có chuyện đó? Không phải em đã trả cho nó cả một số tiền lớn rồi sao?” Đặng Triều ngạc nhiên. Tuy Chu Tài là loại bất hảo không đáng tin, nhưng kẻ như Chu Tài hắn nghĩ là đủ khôn ngoan để có thể cân nhắc thiệt hơn. Chọn lối đi an toàn.
“Hắn nói, mười triệu chưa đủ, cần gấp đôi số tiền đó. Một giờ nữa nếu em không đưa tiền hắn sẽ tới tìm Lăng gia” Mắt Trương Tú Linh đã rơm rớm nước.
“Để anh nói chuyện với nó, thằng chó chết này. KHông còn muốn sống nữa sao” Đặng Triều đấm mạnh tay xuống giường.
“Không được đâu, em xin hắn nói hãy nể tình quen biết anh mà tha cho em nhưng hắn nói anh là cái thá gì, chẳng qua là một thằng du côn dựa hơi bố VỢ. Em thì không sao, tiền có thể khó khăn nhưng không phải không thể thu xếp được, nhưng cứ chấp nhận như thế này e rằng hắn sẽ không dừng lại, còn liên lụy tới cả anh.”
Nước mắt Trương Tú Linh đã tuôn ra lã chã, đôi vay trắng nõn vẫn đang để trần rung lên ấm ức.
Đặng Triều bị một màn này của Trương Tú Linh khiến máu đàn ông trong hắn nổi lên, lại nghe thấy Chu Tài dám động vào cái vảy ngược của hắn liền hết sức tức giận.