“Phù! Mẹ kiếp cà phê gì mà nhạt như nước lã!”
Đặng Triều nhổ ngụm cà phê ra sàn quát ầm lên, tay đập xuống mặt bàn làm nước bắn tung tóe, mấy tên đàn em ngồi xung quanh cũng đứng cả dậy.
“Dạ, dạ có chuyện gì xin quý khách bớt nóng, để tôi đổi... đổi cốc khác cho ngài.”
Chủ quán lật đật chạy ra, ông ta kinh doanh quán cà phê ở cái xứ nghèo nàn này, sáng sớm nay đã được cả một đoàn khách với xe sang ghé vào uống nước, nhìn họ cũng thấy là người thành phố, lại không phải dạng dễ chọc, ông ta đã vô cùng cẩn thận không ngờ vẫn chưa hài lòng vị đại ca này.
“Mau lấy cốc khác, nhiều cà phê, nhiều đá: Đặng Triều không thèm liếc chủ quán lấy một cái,
lấy chân đá vào chiếc cốc đang lăn lóc dưới sàn.
Chủ quán vội vàng nhặt chiếc cốc lên đi vào trong, chưa đầy hai phút sau ông ta đã mang ra cốc cà phê mới, xong xuôi ông ta lỉnh vội vào trong.
Trương Tú Linh nhìn vẻ mặt vểnh lên của Đăng Triều nũng nịu hỏi hắn ta.
“Anh làm gì mà quát to thế, em thấy cà phê uống cũng được mà, khá ngon” Trương Tú Linh khẽ ngả người áp sát vào người Đặng Triều, mấy tên đàn em hắn mang theo lần này toàn những tay chân thân tín của hắn, bọn chúng quá rõ quan hệ giữa Trương Tú Linh và Đặng Triều nên không ngạc nhiên trước hành động của Trương Tú Linh.
“Thời tiết nóng quá, dọa người cho em vui thôi.”
Đặng Triều vuốt má Trương Tú Linh, cười.
“Xong việc em đến!”
Trương Tú Linh cười mỉm nghển cổ thì thầm vào tai Đặng Triều sau đó cả hai cùng nháy mắt nhìn nhau và cười.
“Đại ca, mọi việc đã chuẩn bị xong hết” Ba tên đàn em của Đặng Triều từ bên ngoài bước tới, ghé sát vào tai Đặng Triều thì thầm. Trên người bọn hắn vẫn còn vương mùi xăng, Trương Tú Linh khẽ nhăn mũi.
“Bọn mày đi rửa tay đi, mùi khiếp quá.” Đặng Triều cũng ngửi thấy mùi xăng trên người tên đàn em nhưng với hắn mấy thứ mùi này là bình thường, chẳng qua hắn thấy Trương Tú Linh nhắn mũi nên muốn tỏ vẻ với người đẹp.
Mấy tên đang em đáp vâng một tiếng rồi tiến về phía nhà vệ sinh của quán cà phê. Đặng Triều thấy chủ quán sau khi bế cà phê ra đã trốn biệt, trong quán không còn ai ngoài bọn chúng. Hắn liền gọi mấy tên đàn em ngồi sát lại sau đó phân phó công việc cho từng tên một. Cắt đặt xong xuôi thì cũng gần tới giờ hẹn Đặng Triều bèn dặn dò thêm Trương Tú Linh vài câu sau đó tất cả chuẩn bị lên đường, lên đường.
Một tên đàn em sau khi nghe điện thoại xong thì nói thầm vào tai Đặng Triều, gương mặt hắn. bỗng vui vẻ hẳn lên. Hắn quay sang Trương Tú Linh nói với cô ta.
“Mấy tên phục kích của Chu Tài đã bị chúng ta khống chế. Em cứ yên tâm đi vào, người của ta sẽ hốt trọn cả mẻ.”
Đôi mắt dài, hẹp của Đặng Triều toát lên vẻ nguy hiểm, khát máu không dấu diếm. Trương Tú Linh khẽ rùng mình, rất nhanh cô ta lấy lại vẻ vui mừng.
“Anh là giỏi nhất!”.