“Nếu tôi đoán không sai, nội trong một tuần nữa sẽ diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị bất thường tại Lăng thị, mọi người chuẩn bị mọi thứ cần thiết đi.”
Lăng Quốc Thiên đứng lên, hai tay cuộn thành nắm đấm. Làn môi mỏng mím lại, đôi mày nhíu chặt. Ánh đèn sáng trắng của phòng bệnh càng khiến gương mặt anh thêm phần lạnh lùng.
“Nếu không còn việc gì thì chúng tôi đi đây: Kỳ Phương Nhan và Đặng Việt thu dọn tài liệu trên bàn chuẩn bị rời đi.
Mấy người bọn họ đều hiểu thời gian này là khoảng thời gian vô cùng quan trọng không chỉ đối với cả hai tập đoàn US và Lăng Thị mà còn cả với cá nhân Lăng Quốc Thiên, mọi ân oán của anh trong mấy năm qua đã gần sáng tỏ, kẻ thù suýt lấy mạng anh cũng sắp được phơi bày ra ánh sáng vì thế bọn họ càng phải hành động nhanh gọn, thận trọng.
“Cậu dặn Lisa cần hết sức chú ý khi làm việc với Đoàn Đức. Hắn ta là tên vô cùng thủ đoạn nên dù chỉ là trao đổi qua lại bằng lời nói cũng phải cân nhắc câu chữ cho cẩn thận.”
Thấy Kỳ Phương Nhan chuẩn bị rời đi, Lăng Quốc Thiên dặn dò anh ta thêm. Nhìn thái độ của Kỳ Phương Nhan và Lisa đối với nhau, Lăng Quốc Thiên cũng ngầm hiểu bọn họ đã trở lại bên nhau.
“Đã rõ!”
Kỳ Phương Nhan trở lại bộ dạng cợt nhà thường ngày, dưa tay lên trán chào theo kiểu quân đội rồi cùng Đặng Việt rời đi.
Căn phòng trở lại trạng thái tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ lích tích, Lăng Quốc Thiên đứng thẳng tắp nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng lưng cao lớn của anh bất động, cô độc.
Khi ở vị trí càng cao, gánh vác nhiều trọng trách trên vai thì con người ta càng trở nên cô độc trong chính thế giới của mình.
Việc tìm được một người để cùng mình sẽ chia cả trong công việc và trong đời sống tinh thần là một điều vô cùng hạnh phúc và may mắn.
Như ba mẹ anh đã tìm thấy nhau, đối với Trương Tú Anh khi phát hiện ra tình cảm trong lòng mình đối với cô, Lăng Quốc Thiên cũng đã kỳ Vọng thật nhiều vào một mối quan hệ như vậy.
Bệnh tình của cô đang biến chuyển tốt lên từng ngày nỗi vui mừng trong lòng anh lớn lên theo
từng ngày nhưng cũng vì thế mà nỗi lo lắng bất an trong lòng anh khi ngày nói ra sự thật với cô cũng càng lớn lên. Hơn ai hết Lặng Quốc Thiên luôn hiểu rằng một mối quan hệ muốn bền lâu, hạnh phúc phải được xây dựng dựa trên sự thẳng thắn, thấu hiểu, cảm thông và vị tha.
Càng yêu thương trân trọng có bao nhiêu anh càng không muốn dấu diếm cô ấy nhiêu, sự giằng xé trong lòng anh càng mãnh liệt hơn.
Trịnh Dục Tú bước vào phòng đã được một lúc Lăng Quốc Thiên vẫn không hề hay biết. Bà đứng lặng yên bên cửa nhìn bóng lưng cao lớn cô độc của con trai, trong lòng bà không khỏi xót xa.
Dù sao con trai bà cũng chỉ là một tràng trai vậy mà bà và chồng đã đặt lên vai con quá nhiều trách nhiệm nặng nề.
Bấy lâu nay ông bà mải mê với việc tận hưởng cuộc sống về hưu sớm, giao lại toàn bộ tập đoàn cho Lăng Quốc Thiên, ông bà cứ nghĩ đó sẽ là điều tốt nhất ông bà đang làm vì con trai mình.
Nhưng khi nhìn anh một mình gánh vác trên vai quá nhiều trách nhiệm, giải quyết quá nhiều những trọng tránh khác nhau, nhất là lúc này.
Bóng lưng suy tư ấy, gương mặt hốc hác của con trai khiến bà hoang mang trong lòng, có lẽ quyết định của ông bà như vậy có thật sự tốt cho Lăng Quốc Thiên, hay đó chỉ là suy nghĩ của họ.
Bà giật mình nhận ra chưa bao giờ bà thực sự hỏi anh, anh có đồng ý và sẵn sàng cho việc gánh trên vai cả sản nghiệp của hai gia tộc chưa?