“Con cho người cưỡng bức nó, con có biết đêm đó nó bị chuốc thuốc và người đàn ông đêm đó cưỡng bức nó là ai không? Là Lăng Quốc. Thiên! Chính Lăng Quốc Thiên đã xác nhận điều này” Trương Vân Sơn đập bàn quát lớn.
“Con còn dám nói là nó lăng loàn không? Nếu không vì con nó có ra nông nỗi ấy không? Con biết điều thì im đi!” Mặt TrươngVân Sơn đã đỏ phừng phừng.
“Là con thì sao, Lăng Quốc Thiên cưỡng bức chị ta thì sao, anh ta dù sao cũng chỉ là một tên tàn phế sắp hết thời. Làm gì được con. Chỉ cần con gả cho Thịnh Thiên Vỹ, thử xem anh ta và Trương Tú Anh làm gì được con nữa?”
Trương Tú Linh trở mặt, thái độ yếu đuối của cô ta bay mất sạch thay vào đó là ánh mắt ánh lên vẻ nguy hiểm. Cứ chờ xem cô ta leo lên được giường của Thịnh Thiên Vỹ rồi thì ngay cả Trương Vân Sơn cũng phải nể cô ta vài phần, còn ngồi đó mà phách lối.
Hàn Thu Nguyệt ngồi bên cạnh chứng kiến cả một màn này. Đầu bà ta quay cuồng, bà ta chưa từng nhìn thấy mặt này ở Trương Tú Linh. KHông ngờ cô ta lại là người như thế này. Chính bà ta còn phải khiếp sợ con người của con gái mình.
“Nói hay lắm! Con có biết Thịnh Thiên Vỹ là ai không? Chính là Lăng Quốc Thiên đó! Từ trước tới nay Lăng Quốc Thiên không hề tàn phế, tất cả đều do cậu ta tự dựng lên. Thịnh Thiên Vỹ cũng chỉ là một thân phận khác của cậu ta mà thôi. Chính con đã tự tay dâng Thịnh Thiên Vỹ cho người khác, còn ngồi đấy mà đòi làm Thịnh phu nhân!” Trương Vân Sơn nhếch mép cười. Đúng là suy nghĩ ngây thơ trang tráo, không hiểu sao từ trước tới nay ông ta vẫn cứ dung túng cho những trò lố lăng của Trương Tú Linh. Tự nhiên bản thân ông ta cũng cảm thấy mình bị làm cho hồ đồ thật rồi.
“Ba nói cái gì? Làm sao Thịnh Thiên Vỹ và Lăng Quốc Thiên lại là một người được? Vậy Trương Tú Anh là vợ của Thịnh Thiên Vỹ. Không! Không thể như thế được! Nhất định là có sự nhầm lẫn nào đây.”
Trương Tú Linh lẩm bẩm, như đang nói với chính mình nhiều hơn là hỏi Trương Vân Sơn.
“Nội trong vài ngày nữa sẽ có thông cáo báo chí chính thức về việc hợp nhất US và Lăng thị, Con không tin thì lúc đó cũng phải tin. Tốt nhất là tu tỉnh bản thân sống cho tử tế vào cho ba. Còn bà nữa, lo mà quản nó cho chặt. Cùng nó tới mà nhận lỗi với Tú ANh cho tôi. Tốt nhất là con nên đi nước ngoài một thời gian đi.”
Trương Vân Sơn nói xong thì đứng dậy đi về phòng, bỏ lại Trương Tú Linh và Hàn Thu Nguyệt đang ngơ ngác nhìn nhau ở phòng khách.
Trương Tú Anh thiếp đi rất lâu, khi tỉnh lại đã thấy ánh mắt chan chứa tình cảm của Lăng Quốc Thiên đang nhìn mình.
Cô cũng ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, cô biết rằng anh đã ngồi như thế từ lúc tiễn ông nội về cho tới bây giờ.
Trong giấc ngủ chập chờn cô vẫn cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh khẽ nắm tay cô, cả nụ hôn phớt trên trán cô, cả cái vuốt tóc rất khẽ của anh. Cô đều cảm nhận được hết. nhưng cơ thể cô quá mệt mỏi vì thế cô để mặc anh mà chìm vào giấc ngủ.
Nhìn gương mặt tiều tụy, ánh mắt căng thẳng như con cún con có lỗi chờ sự trừng phạt của chủ nhân của anh, cô không cầm lòng được đánh nhoẻn miệng cười với anh.
“Em đói rồi, em muốn ăn canh mẹ nấu.”
Nghe được lời này của