Trịnh Dục Tú không ngờ cuối cùng bà lại gặp được người yêu cũ của mẹ mình trong một hoàn cảnh tình cờ tới vậy.
“Khi chúng tôi còn yêu nhau, có lần bà ấy đùa tôi rằng, nếu sau này tôi đi lấy vợ bà ấy đi lấy chồng, nếu đẻ ra một trai một gái thì nhất định phải tìm nhau kết thông gia. Bà ấy còn đùa rằng, không muốn để cổ cầm vào tay người khác.Ai ngờ sau này, tới lượt cháu của chúng tôi lại thành một đội. Có lẽ là duyên trời định” .
Trương Lão gia ôm cây cổ cầm trong lòng không giấu nổi những giọt nước mắt. Từ nay coi như ông đã giải tỏa được chấp niệm trong lòng.
Hiểu được vì sao bà ra đi. Trong cuộc đời mỗi con người có những người ta yêu tới trời long đất lở nhưng lại chẳng phải là người sẽ cùng ta đi tới cuối con đường.
Chỉ cần mỗi khi nghĩ về khoảng thời gian đó ta có thể mỉm cười vì đã từng có người như vậy đi qua cuộc đời ta.
Vú Từ đã sắp xếp chỗ ngủ cho khách xong xuôi. Lăng Duệ và Trịnh Dục Tú sẽ ngủ ở phòng dành cho khách còn Lăng quốc Thiên tất nhiên là sẽ ngủ cùng phòng với Trương Tú Anh, vợ chồng xa nhau đã lâu, cũng nên tạo điều kiện cho đôi trẻ.
Căn phòng của Trương Tú Anh nằm ở phía cuối hành lang, có ban công nhìn xuống thung lũng rất đẹp, ở đây nếu đứng ngắm tuyết thì không gì có thể thích hợp hơn.
Trương Tú Anh tắm xong từ lâu, cô trước bàn trang điểm chuẩn ly nước ấm đã được Lăng Quốc Thiên chuẩn bị sẵn để cô uống thuốc, từ ngày cô bị thương các loại thuốc phải uống mỗi ngày khá nhiều.
Tuy đã không phải uống thuốc điều trị nhưng các loại thuốc bổ vẫn được bác sỹ John khuyên dùng thêm một thời gian để đảm bảo sức khỏe.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm đã dừng, Lăng quốc Thiên từ phòng tắm bước ra.Anh mặc một bộ đồ ngủ màu xám cùng tone màu Với chiếc váy ngủ của cô.
Trong lòng cô đã rõ tới chín phần, anh tới đây vốn dĩ đã không có ý định quay về trong ngày, nếu không tại sao còn mang theo đồ ngủ? Cô lặng im khẽ mỉm cười không bóc trần anh.
Trên người anh còn vương chút hơi nước ấm ướt, mái tóc dài lòa xòa trước trận. Nhìn vừa quyến rũ lại vừa có chút tùy tiện. Trương Tú ANh vội vã quay mặt đi nuốt khan.
Mọi cử chỉ của cô được Lăng Quốc Thiên thu hết vào mắt.Anh híp mắt cười tới bên ngồi bệt xuống sàn ngay cạnh chân cô, ghế mái tóc còn ướt nước vào lòng cô.
“Vợ! sấy tóc cho anh!” giọng anh nũng nịu như trẻ con khiến tim cô tan chảy.
Trương Tú Anh lấy máy sấy bắt đầu tỉ mẩn sấy từng lọn tóc cho anh, tóc anh rất mượt cảm giác những sợi tóc trơn tuột qua kẽ tay rất thích.
“Như thế này có được gọi là ngược đãi người bệnh không? Trường tú Anh lẩm bẩm.
“Không hề, đây là nũng vợ.” Lăng Quốc Thiên cười vô sỉ.
“Anh! Lưu manh!” Trương Tú ANh đẩy nhẹ vai anh, mắt vẫn chăm chú nhìn từng lọn tóc của anh.
“Thích tóc anh lắm à. Thích thì cả đời này sẽ cho em nghịch.”
Lăng quốc Thiên lim dim nhìn cô qua gương, tận hưởng bàn tay mềm mại của cô đang massage trên da đầu.
Những ngón tay thon dài của anh đã xuyên qua lớp váy ngủ mỏng manh vuốt ve đôi chân trắng mịn của cô.
Má Trương Tú Anh đỏ bừng lên, người cô cũng thấy nóng ran, cô khẽ rụt chân lại.
“Khô rồi, em đi cất máy”
Trương Tú Anh lắp bắp đứng dậy. Nhưng chân cô đã bị ai đó giữ chặt, mất đà cô