“Mặt anh xấu lắm, bỏ ra e rằng em sợ mà chạy mất.” - Lăng Quốc Thiên vẫn nhìn cô.
“Em không sợ, anh cứ bỏ ra cho thoải mái”. Trương Tú Anh trả lời rất nhanh.
Hai người hơi sững lại một chút, họ đã thay đổi cách xưng hô với nhau một cách tự nhiên. Trương Tú Anh lúng túng. Lăng QUỐC Thiên phát hiện ra cách xưng hô mới trong lòng như có tiếng nổ lớn. Từ anh em thốt ra từ miệng anh một cách tự nhiên.
“em không sợ xấu nhưng anh sợ” - Lăng Quốc Thiên trốn tránh
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!