“Nếu tên đó đột nhiên biến mất, có hai trường hợp có thể xảy ra: Một là hắn đã đánh hơi được việc bị theo dõi và bỏ trốn. Hai là kẻ thuê hắn đánh hơi được việc hắn bị theo dõi và đã thủ
tiêu hắn để diệt khẩu. Trong hai trường hợp này, tôi hi vọng là trường hợp thứ nhất hơn, còn người là còn khả năng tìm được. Hắn mà chết thì hết chuyện” Kỳ Phương Nhan nhìn thẳng về phía trước như thể sau bức rèm kia chính là nơi trốn của gã thợ máy.
“Có dấu vết gì không?” Lăng Quốc Thiên hỏi đưa mắt về phía Đặng Việt
“Chưa phát hiện dấu vết gì, nhưng tôi nghiêng về trường hợp thứ nhất, vì khi tới căn hộ của hắn đồ đạc không hề bị xáo trộn trừ tủ quần áo có dấu vết xáo trộn, những đồ mặc đúng mùa không còn. Chứng tỏ hắn đã thu dọn đồ sau đó vội vàng bỏ đi.”
“Cậu sử dụng hết khả năng truy tìm tung tích của hắn cho tôi.” Lăng Quốc Thiên nhìn Kỳ PHương Nhan. Sau đó anh quay sang Đặng Việt.
“Còn cậu, đi điều tra thẻ ngân hàng, thẻ tin dụng của hắn, giám sát chặt chẽ. Nếu thực sự hắn phát hiện ra bị theo dõi và phải bỏ đi, loại người đó chắc chắn sẽ liên hệ với tên chủ mưu tổng tiền để lấy tiền sinh sống. Chúng ta chỉ việc chờ đợi việc đó diễn ra có thể hốt trọn được cả hai tên.”
Kỳ Phương Nhan và Đặng Việt im lặng gật đầu.
“Tôi hỏi chút, tối qua và sáng nay cậu với chị dầu xảy ra chuyện gì vậy? Tôi thề là tôi ngủ say như chết không nghe thấy bất kỳ âm thanh kỳ quái nào” Kỳ Phương Nhan vẫn không bỏ qua được. thói cợt nhả thường ngày.
Lăng Quốc Thiên rất hiểu người bạn này của anh. KHông phải tự nhiên mà hai người lại thân nhau tới như vậy.Vẻ bề ngoài tuy cợt nhả nhưng hiệu suất làm việc của Kỳ Phương Nhan rất đáng kinh ngạc, những nghiệp vụ thám tử, điều tra, truy tìm manh mối của anh tuy không giống ai nhưng luôn luôn hiệu quả và chuẩn xác, chính vì thế anh ta rất nổi tiếng trong giới thám tử tư quốc tế.
“Làm gì tôi cần phải nói với cậu sao? Nhớ lấy dọn hết đồ ra khỏi nhà tôi trong hai giờ tới. Không có mặt tôi, cấm xuất hiện tại đó.Tôi đổi mật khẩu rồi” Lăng Quốc Thiên lạnh lùng.
“Tôi không ngờ tình cảm của chúng ta bao nhiều năm lại bị cậu đá vèo đi như vậy, đúng là trọng sắc khinh bạn, cậu có tin tôi đi tìm chị dâu nói hết bí mật của cậu ra không?” Kỳ PHương Nhan nở nụ cười vô xỉ uy hiếp Lăng Quốc Thiên.
Anh ta nghĩ rằng chiêu này có thể làm tăng Quốc Thiên thay đổi thái độ với anh ta, Kỳ PHương Nhan khoanh tay trước ngực cười tự đắc.
Vẻ mặt Lăng Quốc Thiên không hề biến đổi lấy một chút xíu, anh đưa ngón tay thon dài bấm nút gọi nội bộ nói ngắn gọn một câu.
“Vào đây?
Kỳ PHương Nhan nhìn hành động của Lăng Quốc Thiên, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành, tiếng cửa mở, kèm theo là hình bóng một người bước vào khiến nụ cười trên môi Kỳ Phương Nhan đông cứng. Thảo nào tên Lăng Quốc Thiên kia lại bình tĩnh tới vậy.
Lisa sững người nhìn Kỳ Phương Nhan, sau đó không ai cần nói cũng biết, Kỳ Phương Nhan co giò chạy nấp sau lưng Đặng Việt.
“Kỷ - Phương - Nhan!!!” - Lisa không còn dáng vẻ nghiêm túc chuyên nghiệp thường ngày mà thay vào đó là tiếng thét chói tai và màn rượt đuổi như mèo đuổi chuột náo loạn phòng làm việc của Lăng Quốc Thiên.
Sau cùng vì đôi guốc cao gót Lisa liền đứng lại thở lấy sức còn Kỳ Phương Nhan đã chui tọt ra sau lưng Lăng Quốc Thiên, lấy bàn làm việc của anh làm lá chắn.
“Anh còn dám trốn? Mau chui ra đây cho em. Ngay!” Mặt LiSa bừng bừng hai tay chống nạnh, thở hồng hộc.
Kỳ Phương Nhan hết sợ sệt nhìn Lisa lại quay sang ai oán nhìn Lăng Quốc Thiên.
“Cậu nhìn tôi làm gì? Đàn ông thì cư xử cho đàng hoàng, đừng để con gái nhà người ta phải chống mắt đi tìm cậu như vậy. Tôi không biết trốn tránh lại là sở trường của cậu đâu đấy, thật là được mở mang tầm mắt” Lăng Quốc Thiên bình thản.