Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Hai ông cháu này nhìn đối phương không vừa mắt, vừa gặp nhau bầu không khí lập tức giương cung bạt kiếm, những người còn lại không ngừng lo sợ bất an. . 

Quản gia bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Cậu chủ, sáng hôm nay bà cụ Trần đột nhiên tăng huyết áp phải nhập viện, cô chủ trở về thành phố C..” 

Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ rất phức tạp, Trần Tử Huyên về thành phố C rồi sao? 

Trần Tử Huyên quả thật đã trở về thành phố C rồi, cô đi thẳng tới bệnh viện thăm bà nội, mà bà cụ nghỉ ngơi trong phòng bệnh lúc này đã ngủ thiếp đi, có hộ lý ở đó nên cô không đi vào, nghĩ bụng ngày mai quay lại thăm bà cũng được. 

Cô rất ghét nhà họ Trần, ngoại trừ dì út Cố Như Yên ra thì Trần Bích Ngọc cảm thấy mình như đã không còn người thân rồi. 

Nhưng cô là người miệng cứng lòng mềm, hơn nữa bà nội đã 80 tuổi, những chuyện mà mình oán hận, đã qua nhiều năm như vậy rồi... 

Mỗi lần về thành phố C, cô đều cảm thấy có chút đau lòng. 

Mỗi người đều có bí mật của mình, che giấu ở trong đáy lòng không muốn nói ra những nỗi đau này... 

Bỗng nhiên cô nhớ tới Nguyễn Chi Vũ, người đàn ông như Nguyễn Chi Vũ chắc chắn cũng có nhiều chuyện không muốn nhắc tới, có lẽ anh có thể nói, nhưng chỉ nói với cô Lựu của anh ấy mà thôi? Dù sao sẽ không phải là cô. 

Trần Tử Huyên đi tới thành phố C vào lúc 3 giờ chiều, thời gian vẫn còn sớm nên cô không muốn về khách sạn, liền gọi taxi đi xung quanh hóng gió. 

Bỗng nhiên cô thấy một bóng dáng quen thuộc, biểu cảm của cô vô cùng ngạc nhiên. 

“Dừng xe!” 

Cô bảo tài xế hạ cửa kính xe xuống, mở to mắt nhìn con hẻm nhỏ bên tay trái... 

Bên đó có hai người phụ nữ đang tranh cãi kịch liệt, một người trong đó đúng là Lưu Cảnh Cảnh? 

Vẻ mặt Trần Tử Huyên mơ mơ hồ hồ, Lưu Oánh Oánh sao? Vì sao cô ta... 

“Bà nhận sai người rồi!” Trong ngõ nhỏ truyền ra tiếng cãi vã. 

“Tiểu Điệp, Tiểu Điệp, mẹ biết là con, mấy năm nay con đi đâu vậy, con có biết mẹ rất lo cho con không...?” 

“Tôi nói rồi, tôi không phải! Tôi không phải là Tiểu Điệp, bây giờ 

tôi tên là Lưu Oánh Oánh, tôi là nữ diễn viên đang nổi tiếng, tôi sẽ không trở về 

sống cuộc sống khổ cực với bà đâu, bà đừng tới làm phiền tôi nữa.” 

Người phụ nữ trung niên bị đẩy mạnh một cái, quỳ trong ngõ nhỏ. 

Người phụ nữ trung niên muốn đuổi theo, nhưng có vẻ như chân bà ta đang đau, gương mặt đầy nước mắt, chỉ có thể kêu to với bóng dáng đang rời đi: “Tiểu Điệp.” 

“Dì Trương, dì không sao chứ?” 

Trần Tử Huyên vội vàng xuống xe chạy tới, nâng bác gái này dậy. 

Di Trương nhìn bóng dáng biến mất trong ngõ nhỏ, nước mắt không ngừng chảy ra, nâng tay phải lên lau nước mắt: “Tử Huyên, dù không sao, để cháu chê cười rồi. 

Trần Tử Huyên nhận ra người phụ nữ này, bởi vì người này là bà chủ quán trà cửa chỗ cô từng làm thêm lúc trước. 

Trần Tử Huyên đỡ dì Trương trở lại quán trà sữa, cô nghĩ một lát, không nhịn được hỏi: “Người vừa rồi...” 

Dì Trương ngồi trên ghế, đôi mắt phức tạp nhìn kỹ mặt Trần Tử Huyên. 

“Con bé là con gái dì." Bà ta nghẹn ngào nói. 

Lưu Oánh Oánh là con gái của dì Trương sao? 

Trong lòng Trần Tử Huyên tràn ngập khiếp sợ: “Có phải là gì nhận sai người rồi không?” 

Lê Hướng Bắc từng nói lúc Lưu Oánh Oánh còn là trẻ sơ sinh đã 

được đôi vợ chồng người Canada nhận nuôi... 

“Sáu năm trước con gái di đột nhiên bỏ nhà trốn đi, cắt đứt liên 

lạc với dì, dì tự mình nuôi con bé lớn, cho dù con bé phẫu thuật thẩm 

mỹ, thay đổi một gương mặt khác dì vẫn có thể nhận ra được!” Dì Trương hơi kích động nói. 

“Sáu năm trước sao?" Trong đôi

 

Nhấn Mở Bình Luận