Nguyễn Chi Vũ không để ý tới bọn họ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Đôi mắt anh nặng nề như đang nghĩ đến chuyện gì đó, còn tay phải thì cầm di động, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình như đang chờ gì đó.
"Trần Tử Huyên suốt ngày ném điện thoại lung tung, cậu gửi tin nhắn cô ấy, chưa chắc cô ấy đã thấy..." Lệ Hướng Bắc thuận miệng nói một câu.
Nguyễn Chi Vũ ngước mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Lê Hướng Bắc căng thẳng cả người, tranh thủ bổ sung: "Tôi đoán mò thôi."
Bùi Hạo Nhiên đang lái xe nhìn Nguyễn Chi Vũ phía sau qua kính chiếu hậu, phát hiện anh cau mày như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Trần Tử Huyên đến nhà họ Trần ở thành phố C?" Bọn họ đều biết quan hệ của Trần Tử Huyên và nhà họ Trần rất xấu. Lần trước Trần Tử Huyên còn chạy ra nghĩa trang mà khóc ấm ức.
Nguyễn Chi Vũ nghe thấy ba chữ nhà họ Trần thì sắc mặt có hơi tối lại.
"Chúng ta đã đến nhà họ Trần và bệnh viện, cô ấy đều không có ở đó, gọi điện thoại cũng không nhận, không biết đã chạy đi đâu rồi." Lê Hướng Bắc nhẹ nhàng nói rồi quay đầu sang nhìn Nguyễn Chi Vũ: "Muốn phái người ra ngoài tìm.."
"Không gần." Nguyễn Chi Vũ gần hai chữ.
Bùi Hạo Nhiên và Lê Hướng Bắc liếc nhìn nhau, không biết anh đang suy nghĩ gì. Còn Nguyễn Chi Vũ thì dựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại.
"... Đi tới Trường trung học Đệ Nhất của thành phố C." Đến lúc xe dừng lại ở một ngã tư đường, Nguyễn Chi Vũ mới đột ngột mở miệng.
Bùi Hạo Nhiên khẽ giật mình, nhanh chóng đánh tay lái.
Trường trung học Đệ Nhất của thành phố C.
Bọn họ đều nhớ, sau năm trước khi Nguyễn Chi Vũ quay về từ Mỹ, anh từng đảm nhiệm vị trí giảng viên cố vấn ở đó trong vòng nửa năm...
Xe rời khỏi đường cao tốc, chạy về phía bệnh viện tư lớn nhất thành phố C. Người đàn ông ngồi ở ghế lái thỉnh thoảng liếc mắt quan sát người bên cạnh. Anh ta không nhịn được mà hỏi: "Tử Huyên, gương mặt Lưu Oánh Oánh giống cô như vậy, cô ta..."
"Cô ta và tôi không có quan hệ huyết thống!"
Trần Tử Huyên không chút biểu cảm, nhanh chóng nói: "Làm phiền anh thả tôi ở trước đó."
Người đàn ông dừng xe lại, quay đầu nhìn chằm chằm gương mặt cô, lời nói đè nén cảm xúc phức tạp: "Tôi chỉ là quan tâm cô.."
"Triệu Dịch Kiệt! Tôi đã bảo không cần anh quan tâm mà!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!