Muốn cô giống Trương Thiên Thiên và Trương Tiểu Vi... Trần Tử Huyên nghe tới đây thì đáy mắt dâng lên sự giễu cợt.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía bà lão trên giường bệnh: "Bà nội, nếu không còn chuyện gì thì bây giờ cháu phải chạy về nhà họ Nguyễn ở thành phố A, học cách lấy lòng cậu Nguyễn kia..."
Nói xong Trần Tử Huyên sải chân bước thẳng ra ngoài. Lần này cô không còn chần chừ nữa.
"Dừng lại, lời của bà còn chưa hết..." Bà cụ Trần cũng biết tính bướng bỉnh của Trần Tử Huyên, thấy cô bỏ đi thì hét to sau lưng cô.
"Chuyện làm ăn phải cố gắng giúp đỡ cho cháu... Còn nữa, cố gắng lợi dụng đứa trẻ trong bụng, đừng để những người phụ nữ bên ngoài lợi dụng sơ hở..."
Ầm...
Thẳng đến khi Trần Tử Huyên thuận tay đóng cửa phòng bệnh lại, âm thanh kia mới yếu dần
đi.
Thân thể gầy yếu của cô tựa lên vách tường. Cô nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc rồi tự nhủ một câu: "Trở về thành phố A"
Mặc dù ông cụ Nguyễn cả ngày xụ mặt, lạnh lùng uy nghiêm nhưng cô tình nguyện quay về nhà họ Nguyễn.
Cô biết cô không có nhà, nhà họ Trần trừ việc muốn lợi dụng có thì cũng chẳng còn cái gọi là tình thân. Cô cũng biết, nhà họ Nguyễn chỉ là nơi tạm dừng chân nhưng ít ra...
Cô đột nhiên rất muốn quay về.
Cô lấy điện thoại trong túi xách ra, muốn đặt vé máy bay sớm nhất thì kinh ngạc phát hiện một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn.
Là Nguyễn Chi Vũ gọi điện thoại.
"Tôi đang ở thành phố C" Tin nhắn của anh vô cùng ngắn gọn.
"Nguyễn Chi Vũ đã tới thành phố C." Trần Tử Huyên cảm thấy hơi kỳ lạ, anh cũng đang ở đây.
Cô nhìn màn hình điện thoại với ánh mắt phức tạp. Do dự một hồi, cô nhấn nút gọi lại, tâm trạng có chút lo lắng chờ đợi nhấc máy...
Cô suy nghĩ, câu đầu tiên có nên hỏi vì sao anh lại đến thành phố C hay không? Bởi vì công việc? Hay là đến tìm mình?
Anh đến tìm mình sao? Suy nghĩ lung tung một hồi, gương mặt cô đã có hơi ửng đỏ.
Thế nhưng, sau nữa phút, Trần Tử Huyên chán nản cúi đầu vì Nguyễn Chi Vũ không nghe điện thoại.
"Làm gì vậy, chẳng lẽ vì lúc này mình bỏ lỡ điện thoại nên anh ấy cố tình không bắt máy sao?" Cô buồn buồn tự lẩm nhẩm, tự nhủ gọi thêm một lần nữa, anh hẳn sẽ bắt máy.
Thế nhưng, trên thực tế, Nguyễn Chi Vũ vẫn không nghe điện thoại.
Trần Tử Huyên hơi khó chịu: "Vậy bây giờ mình có nên đợi anh ấy về thành phố A chung không?"
Nghe thấy đầu bên kia truyền đến âm thanh lạnh lùng báo máy bận của máy móc, cô mỉm môi, nhắn cho anh một tin.
"Nguyễn Chi Vũ, tôi đang ở khách sạn Quân Lâm..."
Reng reng...
Điện thoại vừa nhận tin nhắn, reng mấy tiếng.
Thế nhưng, chủ nhân của điện thoại không phát hiện ra. Bởi vì điện thoại đã bị chiếc áo âu phục quý báu phủ lên, bỏ lại ở trong xe.
"Hình như là điện thoại của Chi Vũ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!