Cô ta suýt chút nữa đã trở thành cô chủ của nhà họ Nguyễn rồi.
Nhưng bây giờ người anh lấy về nhà vẫn là Trần Tử Huyên.
“Trần Tử Huyên" Lưu Oánh Oánh lạnh lùng nỉ non cái tên này.
Nghĩ tới gương mặt đó của đối phương, đáy lòng liền cảm thấy thấp thỏm không yên...
“Bây giờ cô muốn đi đâu?” Người quản lý thấy cô ta đột nhiên lạnh lùng nhanh chân chạy ra ngoài, vội đuổi theo hỏi.
Vẻ mặt Lưu Oánh Oánh nham hiểm, lạnh lùng phun ra một câu: “Hôm nay tôi muốn dọn dẹp những thử chướng mắt này đi.”
"Trần Tử Huyên chiếm đoạt người đàn ông của con. Con bị ép rời nhà trốn đi, mấy năm nay khổ cực như vậy đều do cô ta làm hại.” Lưu Oánh Oánh khóc lóc như mưa, run rẩy nắm chặt lấy tay của người phụ nữ trung niên đối diện: “Mẹ, mẹ thực sự phải giúp con..."
"Tử Huyên, có thật con bé là con gái của nhà giàu nhất thành phố chúng ta không?"
"Mẹ thử nghĩ xem, cô ta là con gái của Trần Võ Quyền, thiên kim tiểu thư chạy tới tiệm chúng ta làm ca đêm khổ cực là có mưu đồ gì chứ? Có một số việc con vẫn không dám nói cho mẹ,
mỗi lần cô ta tới tiệm đầu gây sự với con sau lưng mẹ, còn nói nhà cô ta có tiền có quyền, có thể để ép mẹ con chúng ta phải lưu lạc đầu đường, trước đó con sợ cô ta... Thế nhưng lần này quả thực là quá đáng lắm rồi..."
Âm thanh của Lưu Oánh Oánh có chút kích động, vì nghẹn ngào mà gián đoạn nois: “Mẹ con thực sự không có biện pháp khác, Trần Tử Huyên muốn hại chết con của con, không muốn chừa cho con một con đường sống, cô ta muốn làm hại cháu ngoại của mẹ đó..."
"Cái gì?"
Dì Trương nghe được từ “chết” phát ra từ miệng Lưu Oánh Oánh, vạn phần lo lắng nhìn xuống hai tay đang ôm chặt bụng của cô ta.
Tâm trạng của bà trầm xuống, run rẩy hỏi: "Tiểu Điệp, con, con mang thai?"
"Trần Tử Huyên đã mang thai mà còn chạy đi đâu chứ?"
Lê Hướng Bắc ngồi ở sau xe, tay chống lên cằm không ngừng nhìn mặt trời đang dần dần lặn xuống bên phía ngoài cửa sổ xe, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Anh ta chợt nhớ tới một việc, quay đầu nhìn về phía Bùi Hạo Nhiên: "Vừa rồi điện thoại của Chi Vũ vang lên vài tiếng, chắc không phải là Trần Tử Huyên gọi điện thoại cho cậu ấy chứ? Chúng ta có nên nói cho cậu ấy biết không?"
Xe đi với tốc độ rất nhanh, thoáng cái đã rời khỏi trường trung học phổ thông số 1 thành phố
Tài xế nhà họ Bùi vội vã chạy tới nói nhà họ Bùi xảy ra việc gấp, Bùi Hạo Nhiên và Lê Hướng Bắc vội vàng đi qua xem tình hình thế nào. Để lại bên ngoài trường học một chiếc xe cho Nguyễn Chi Vũ, điện thoại và áo khoác của anh đều đặt ở trong xe.
Bùi Hạo Nhiên nhìn mặt trời chuẩn bị lặn ngoài cửa sổ xe, thản nhiên nói: "Hơn sáu giờ rồi, chắc hẳn giờ Chi Vũ cũng đã ở trên xe, tôi nghĩ cậu ấy sẽ lái trực tiếp tới khách sạn Quân Lâm đó, không cần Trần Tử Huyên nói thì cậu ấy cũng đã sớm biết khách sạn cô ấy ở rồi..."
Lệ Hướng Bắc nghĩ cũng thấy có lý, trước khi họ đến Nguyễn Chi Vũ sớm bảo anh ta đi tra xét tình hình của Trần Tử Huyên rồi, tuy nhiên...
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!