Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

"Cậu bây giờ tới khách sạn Quân Lâm... À, không có chuyện gì. Chỉ là muốn nói cho cậu biết trước đó điện thoại di động của cậu có kêu vài lần, giống như có người nhắn tin ấy, có khi là Trần..." 

Lệ Hướng Bắc còn chưa nói hết, lại nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng vang thật lớn. 

"Chi Vũ, làm sao vậy?" Mặt Lệ Hướng Bắc biến sắc, nhanh chóng lên tiếng hỏi. 

Bùi Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh cũng có thể nghe được âm thanh từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, cũng khẩn trương lên tiếng: "Chi Vũ, bên kia xảy ra tai nạn xe cộ ư?" 

"Tôi có chút chuyện quan trọng..." 

Quân Chi Vũ ở bên kia nhanh chóng mở cửa xe ra, xuống xe rồi vội vàng buông một câu. 

"Rốt cuộc làm sao vậy, có cần hỗ trợ không?" Lê Hướng Bắc có chút không yên lòng. 

"Chi Vũ, em, em rất đau..." 

Quân Chi Vũ không trả lời anh ta, liền nhanh chóng cúp điện thoại, chỉ là trước khi cúp đã truyền tới đầu kia âm thanh mềm yếu của một cô gái, giọng nói này... 

Lê Hướng Bắc nghe thấy giọng nói đó, nhất thời sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo. 

"Chuyện gì xảy ra thế, có cần phải người qua đó không?" Bùi Hạo Nhiên lên tiếng thúc giục Lệ Hướng Bắc. 

Lê Hướng Bắc lành lạnh địa mở miệng: "Chuyện quan trọng của Chi Vũ bây giờ có lẽ là ở bên cạnh Lưu Oánh Oánh." Anh ta nghĩ tới Trần Tử Huyên mà không khỏi cảm thấy phẫn nộ thay. 

Lưu Oánh Oánh? 

Bùi Hạo Nhiên có chút giật mình, Nguyễn Chi Vũ hiện đang ở cùng một chỗ với Lưu Oánh Oảnh, vậy anh đến thành phố C để tìm Lưu Oánh Oánh sao? 

Tuy rằng mấy người bọn họ đều là anh em thân thiết nhưng Nguyễn Chi Vũ lại vô cùng lạnh lùng khác biệt nên đối với việc riêng tư của anh, hai người bọn họ vẫn luôn không dám can thiệp. 

"Trần Tử Huyên đang làm gì thế, người đàn ông của mình sắp bị cướp đi tới nơi rồi." Lê Hướng Bắc có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép khẽ nguyền rủa một câu rồi vội vàng nhấc máy gọi điện cho Trần Tử Huyên. 

Bùi Hạo Nhiên thấy biểu tình khẩn trương của anh ra, cười cười hỏi ngược một câu: "Có vẻ như cậu rất thích cái cô Trần Tử Huyên này nhỉ?" 

"Tôi chỉ không vừa mắt cái cô họ Lưu kia thôi.” 

Lê Hướng Bắc hừ lạnh một tiếng, giọng điệu này giống hệt như của ông cụ Nguyễn. Anh ta là người sáng lập một công ty giải trí nên đương nhiên loại phụ nữ nào cũng đã từng gặp rồi. 

"Chi Vũ tuy rằng rất ít khi tiếp xúc với con gái, nhưng cậu ấy cũng không đến mức." Bùi Hạo Nhiên thấy biểu tình khoa trương của anh ta, nhàn nhạt phản bác một câu. 

"Cậu cũng biết khi còn bé Chi Vũ bị ám ảnh bởi cái chuyện đó. Nên cậu ấy căn bản không hiểu những thứ tình cảm nam nữ thường tình này đâu." Lê Hướng Bắc nhớ tới chuyện quá khứ, lập tức cảm thấy vì anh em huynh đệ mà phát sầu. 

Chuông điện thoại của Trần Tử Huyên nhanh chóng vang lên... 

Lúc này cô vừa từ phòng tắm bên kia đi ra, đi tới bên giường cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua số điện thoại xa lạ trên đó rồi nhấn nút nghe. 

Do dự một hồi, cô nói: "Xin chào, tôi là Trần Tử Huyên." 

Trần Tử Huyên nghe được âm thanh bên đầu kia của điện thoại di động, biểu tình có chút giật mình nói: "Được, vâng, vâng, giờ cháu qua đó liền đây". 

"Làm sao vậy?" 

Mà lúc này ở bên kia Lệ Hướng Bắc đang tức tới đen mặt lại, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình. 

"Điện thoại của yêu nữ này bảo máy bận, cô ta trò chuyện với ai không biết?" Anh ta lập tức bất mãn lầm bầm. 

"Lê Hướng Bắc, nếu cậu thực sự lo lắng thì có cần tới khách sạn đó một chuyến không..."? Bùi Hạo Nhiên hỏi một câu. 

Lệ Hướng Bắc không chút biểu cảm nói: "Cũng đâu phải chuyện gì liên quan tới tôi, dù sao cũng không phải vợ tôi." 

"Hơn nữa Trần Tử Huyên bạo lực như vậy, cô ấy mà ra tay thì hai chúng ta cộng lại cũng không chắc có thể đánh thắng được cô ấy." Cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu. 

"Taxi." 

Trần Tử Huyên bắt xe taxi vội vã đến tiệm trà sữa đổi diện trường trung học thành phố C, vừa xuống xe liền thấy sắc mặt dì Trương ở trong quán vô cùng hoảng hốt, bà ta thiếu chút nữa bị vũng nước dưới chân làm trượt ngã. 

Trần Tử Huyên bước nhanh về phía trước vừa kịp đỡ được bà ta: “Dì Trương, một mình dì ở quán thì phải chú ý an toàn chứ?" Cô nhàn nhạt dặn dò một câu. 

"DÌ, dì không sao." Di Trường lập tức đẩy cô ra giống như không thích tiếp xúc với cô quá nhiều. 

Trần Tử Huyên giữ vững khoảng cách với bà, trong mắt có chút mơ hồ khó hiểu. 

Không biết có phải

 

Nhấn Mở Bình Luận