"A, vừa rồi có mấy tên lưu manh tới quấy nhiễu. Dì sợ ở một mình nên mới gọi cháu qua đây..."
Thanh âm của bà ta yếu ớt, câu cuối như chột dạ mà nhanh chóng cúi đầu xuống.
Trần Tử Huyên cũng không để ý sắc mặt bà ta, trái lại đi lên trước kéo một cái ghế ra: "Di Trương, dì ngồi xuống trước đi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói...”
Dì Trường thấy động tác này của cô, sắc mặt càng thêm phần chột dạ xấu hổ.
Hai người ngồi đối diện nhau, lúc này ngoài cửa hàng treo biển tạm nghỉ, cả quán trà sữa yên tĩnh chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
"Dì vừa nói có nhiều lưu manh tới ạ?" Trần Tử Huyên tin là thật, nói: "Vậy sao dì không báo cảnh sát?"
"Bọn chúng có đả thương dì, có làm gì tổn hại đến quán không ạ?"
Di Trường vẫn cúi đầu, ấp úng trả lời một câu: "Không có gì, bọn chúng đều nhanh chóng rời đi rồi."
Trần Tử Huyên bày ra vẻ mặt tức giận, nói: "Cái đám khốn kiếp này, nhất định là tới ăn quyt rồi gây sự chửi bới đúng không? Trước đây trong quán cũng thường gặp mấy đám như thế này..."
Nói lên chuyện trước kia, đáy lòng dì Trương lại dâng lên cảm giác rối rắm.
Trước đây lúc mới mở quán có một vài tên thấy bà ta là góa phụ độc thân nên thường xuyên kết bè phái tới đây ăn quyt, dùng lời lẽ dọa dẫm uy hiếp, tuy nhiên từ lúc Trần Tử Huyên tới quản làm thêm thì...
"... Lần đó suýt thì hại cháu vào đồn cảnh sát rồi." Di Trương xấu hổ cúi thấp đầu lẩm bẩm.
Ngày đầu tiên Trần Tử Huyên đến quán làm vừa vặn gặp đám này lưu manh, trước kia vốn tình mềm yếu nên bà ta thường mặc kệ chúng ăn quy mấy cốc trà sữa hoặc mấy cái cánh gà coi như xong, nhưng Trần Tử Huyên tính tình nóng nảy lại trực tiếp cầm cái ghế lên phang thẳng vào người bọn chúng.
"Không có gì, cháu nhìn bọn chúng không vừa mắt thôi." Trần Tử Huyên lúng túng cười cười.
Trần Tử Huyên cũng thừa nhận chính tính tình cô cũng có chút tiểu thư, cô ở nhà họ Trần được nuông chiều từ bé, đi làm thuê gặp phải đám lưu manh ăn uống chùa còn muốn sỉ nhục cô. Lúc đó đầu óc cô đầu nghĩ ngợi được nhiều tới vậy, trực tiếp vơ lấy cái ghế bên cạnh mà táng vào người đối phương.
"Tử Huyên, dì..." Di Trương nhìn cô, do dự một hồi đột nhiên đứng lên nói: “Dì vừa ép ít nước xoài tươi, để dì đi rót cho cháu một ly."
"Cảm ơn dì." Trần Tử Huyên thấy bà ta đứng dậy đi về phía quầy hàng, nhẹ giọng nói cám ơn.
Di Trương biết cô thích uống nước ép xoài nhất, chỉ là...
Ánh mắt Trần Tử Huyên tùy ý nhìn thoáng qua quầy hàng bên kia, thầm nghĩ dì Trương ngày hôm nay thật kỳ lạ, động tác cứ luôn lén lén lút lút...
"Tử Huyên, có một việc gì muốn hỏi cháu?" Di Trường trở lại trước bàn, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
"Lần đầu tiên cháu vào đồn cảnh sát kia rồi rất nhanh lại được người nhà tới nộp tiền bảo lãnh đón ra, người nộp tiền bảo lãnh cho cháu là ai thế?"
Trần Tử Huyên nghe bà ta hỏi tới việc này, đáy mắt có chút tức giận và ưu thương.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!