Lúc này trong phòng cấp cứu bệnh viện, người phụ nữ nằm ở trên giường bệnh dùng giọng nói nũng nịu hỏi người đàn ông đứng ở cửa sổ phòng bệnh một câu, cô ta cảm thấy lòng anh có chút không yên.
"Tôi có chuyện quan trọng."
Nguyễn Chi Vũ cằm lấy điện thoại di động của mình nhanh chóng liếc mắt một cái cũng không thấy bất kỳ thông báo cuộc gọi nào, nhưng đáy lòng không khỏi cảm thấy rất phiền não.
"Chi Vũ, anh đừng để em ở lại bệnh viện một mình, em sợ."
Cô ta thấy anh định rời đi thì lập tức kinh hoảng từ trên giường bệnh bò dậy, cũng không đoái hoài đếm kim truyền nước biển trên tay đã vội vàng nhào tới trên người anh: "Đừng đi."
"Cô Lưu, cô gặp tai nạn xe cộ thân thể còn rất yếu ớt, tối hôm nay phải ở lại viện quan sát, không thể bỏ đi." Y tá thấy cô ta từ trên giường bệnh đứng lên, vội vàng tiến lên đỡ cô ta.
Những Lưu Oánh Oánh vô cùng cố chấp, hai tay nắm thật chặt lấy cánh tay phải của Nguyễn Chi Vũ, giọng nói yếu ớt mang theo sự cầu khẩn: "Chi Vũ, đừng để có được hay không?"
Nguyễn Chi Vũ chuyển mắt nhìn gương mặt cô ta, vẻ mặt lộ ra cảm xúc phức tạp.
Cô y tá vội vàng khuyên: "Thân là bạn trai ở bên bạn gái mình cũng là nghĩa vụ, anh đẹp trai, anh ở lại với cô ấy đi, hơn nữa tai nạn giao thông lần này anh cũng có trách nhiệm."
Ngay tại hai giờ trước, lúc Nguyễn Chi Vũ vừa lái xe rời khỏi trường cao trung số một của thành phố C, mới vừa tiếp điện thoại của Lệ Hướng Bắc thì lại vô cùng trùng hợp ở cua quẹo xảy ra va chạm với xe của Lưu Oánh Oánh.
"Tình huống thân thể của cô ta như thế nào?" Anh ngước mắt nhìn về phía bác sĩ đang đi tới.
Bác sĩ trẻ tuổi nhìn Lưu Oánh Oánh một cái, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ nhàn nhạt nói: "Cơ thể không có gì đáng ngại, đầu bị chấn động nhẹ, cổ tay phải gãy xương, tạm thời không thể làm việc mệt nhọc."
"Phim của em vừa mới bắt đầu khởi quay, sao có thể nghỉ ngơi..." Mắt Lưu Oánh Oánh ngấn lệ, vẻ mặt đầy lo âu bất an: "Lỡ như đoàn phim chê em liên lụy đến tiến độ, đổi em thì làm sao bây giờ?"
"... An ủi bạn gái anh cho thật tốt chút đi." Bác sĩ và y tá tùy ý nói mấy câu rồi đi ra ngoài.
Lưu Oánh Oánh bị yêu cầu nằm trở lại giường bệnh tiếp tục truyền nước biển nhưng về mặt đầy lo âu, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu làm cho lòng người sinh ra yêu thương.
Nguyễn Chi Vũ đứng ở mép giường, khuôn mặt lạnh lùng có chút do dự.
Rũ mắt nhìn điện thoại trong tay mình, ngón tay thon dài gọi vào một dãy số quen thuộc...
Chuông điện thoại lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.
Nhưng vẫn không có người nghe máy.
Anh nhìn điện thoại, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, cô cố ý không nhận điện thoại của
mình!
"Chi Vũ, tâm trạng anh không tốt, có phải tập đoàn có chuyện gì phiền lòng hay không?" Lưu Oánh Oánh trên giường bệnh giơ tay nắm chặt bàn tay của anh, giọng nói suy yếu hỏi.
"Không sao!" Nguyễn Chi Vũ lạnh mặt, ngón tay khẽ chạm, trực tiếp cúp điện thoại di động!
"Trần Tử Huyên!"
"Trần Tử Huyên, cô sao rồi, cô tỉnh lại đi! Cô đừng dọa tôi."
Phòng khách sạn khóa chặt đột nhiên có người xông vào, mùi máu tanh nồng nặc kích thích thần kinh bọn họ đều khẩn trương.
Điện thoại trên sàn nhà không ngừng vang lên nhưng lại đột nhiên cắt đứt.
Tất cả mọi người đều nhìn về người phụ nữ dưới mép giường cùng với vết máu nhìn thấy mà giật mình dưới chân cô...
Người đàn ông lòng đầy lo âu vọt tới đứng ở bên người cô, thấp giọng nỉ non ở bên tai cô từng tiếng một định đánh thức cô.
Không có phản ứng...
Trần Tử Huyên nhắm chặt hai mắt, sắc mặt ảm đạm, da thịt lạnh như băng, cô chật vật nằm bò dưới sàn nhà, không hề nhúc nhích.
"Trần Tử Huyên, cô phải kiên trì, cô phải kiên trì chịu đựng"
Nước mắt đàn ông không dễ chảy, chẳng qua là bây giờ bàn tay mơn trớn da thịt lạnh như băng của cô, thân thể gầy yếu tựa như một giây kế tiếp sẽ vĩnh viễn sẽ rời khỏi cái thế giới này, cô tựa như sẽ không tỉnh lại.
"Trần Tử Huyên, Trần Tử Huyên cô phải sống, phải chống đỡ có nghe không!" Mắt anh ta đầy tia máu đỏ, ánh mắt chăm chú mở to nhìn dung nhan của cô, bàn tay siết chặt cổ tay cô.
Xe cứu thương nhanh chóng chạy tới, người đàn ông và nhân viên y tế lấy tốc độ nhanh nhất đưa cô lên cáng, theo xe cứu thương vội vàng chạy tới bệnh viện.
Xe cấp cứu kêu vang, âm thanh này nghe vào luôn khiến lòng người có phần hoang mang bất an.
20 phút sau xe thuận