Đêm nay dường như vô cùng dài, vô cùng sốt ruột... Đứng ngoài hành lang phòng cấp cứu ở bệnh viện, nhìn những nhân viên y tế đang bận rộn với sắc mặt nghiêm trọng cùng âm thanh đáng ghét của xe cấp cứu, anh đốt một điếu thuốc, rất mạnh một hơi.
"Chi Vũ, có phải anh có tâm sự gì không?" Người phụ nữ nằm trên giường yếu ớt hỏi.
Nguyễn Chi Vũ không trả lời cô ta, gió lạnh thổi thẳng qua. Có lẽ bởi vì đây là phòng cấp cứu của bệnh viện nên không khí cũng thoang thoảng mùi máu tươi.
Điều này khiến người khác cảm thấy bất an khó hiểu.
Anh không hoàn toàn thích hút thuốc, chỉ là tối nay, vô cùng phiền não.
Tay trái anh cầm điện thoại, màn hình điện thoại vẫn sáng, hiện lên một dãy số quen thuộc. Anh đã gọi tận chín cuộc nhưng vẫn không ai bắt máy.
Tay phải Nguyễn Chi Vũ siết chặt, sắc mặt lộ vẻ không kiên nhẫn. Anh bực bội tắt điện thoại đi.
“Người bệnh có nhóm máu RH hiếm... Bệnh viện không có..."
"Bảo ngân hàng máu tranh thủ đưa sang!"
"Vô dụng, bên đó cũng chỉ có 200ml. Người bệnh mất máu quá nhiều, không đủ..."
Nơi này là khoa cấp cứu của bệnh viện, tất cả những bệnh nhân đột ngột phát bệnh hoặc bệnh trở nặng đều được đẩy tới nơi này.
Trong lòng Nguyễn Chi Vũ rất sốt ruột. Trước nay anh luôn thờ ơ không quan tâm tới người ngoài, nhưng lần này không biết vì sao, có lẽ âm thanh bên ngoài quá lo lắng nên anh cũng bất giác quay người lại, nhìn vào phòng cấp cứu.
Rất nhiều bác sĩ và y tá đang nghiêm mặt, nhanh chóng bàn bạc phương án phẫu thuật.
"Hình như tôi có cùng nhóm máu với cô ấy, tôi cũng là AB Rhy, lấy máu tôi thử xem..." Một bóng dáng quen thuộc vội vàng chạy từ ngoài cửa phòng bệnh vào, dường như vô cùng lo lắng.
Nguyễn Chi Vũ cau mày, vội vàng bước vào phòng cấp cứu. Anh muốn nhìn rõ ai là người vừa mới đi ngang qua.
"Chi Vũ, em khát nước quá." Lưu Oánh Oánh thấy anh muốn rời đi thì lập tức kêu một tiếng yếu ớt.
Anh thoáng dừng chân lại, quay đầu nhìn cô ta.
"Ấn chuông gọi y tá đi."
Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng đáp một câu rồi nhanh chóng bước đi như muốn đuổi kịp bóng người đó.
Lưu Oánh Oánh nghe thấy âm thanh lạnh lùng của anh, thấy anh cứ vậy mà bước đi thì sắc mặt bỗng trở nên phức tạp.
Lưu Oánh Oánh siết chặt tay phải, bỗng nhiên đấm mạnh xuống giường một cái: "Chi Vũ, anh đi đâu vậy? Tối nay anh có thể ở lại với em được không, tay em đau quá..." Cô ta nhìn theo bóng lưng anh mà hét lớn.
Đáng tiếc, không ai thấy được bộ dáng ốm yếu, bệnh tật này của cô ta. Người đàn ông đó đã biến mất khỏi tầm mắt.
"Anh ấy vội vàng đi đâu vậy?" Lưu Oánh Oánh nhìn cửa phòng bệnh, trong lòng đột nhiên thấy bất an.
Nguyễn Chi Vũ bước nhanh ra ngoài. Sau đó, ngay khúc ngoặt ở hành lang, anh đã để mất dấu người kia.
"Triệu Dịch Kiệt?" Anh dừng bước, ánh mắt hoài nghi đảo một vòng khắp hành lang của bệnh viện.
Vì sao người em họ đó của anh lại xuất hiện ở khoa cấp cứu của bệnh viện thành phố C...
Mỗi lần gặp Triệu Dịch Kiệt, kiểu gì anh cũng sẽ nhớ tới cuộc hôn nhân ba năm của anh ta và Trần Tử Huyên. Mà từ khi Trần Tử Huyên nhảy sông xong được anh cứu, Triệu Dịch Kiệt lại luôn cứ bám lấy cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!