Anh bị sập cửa mà cứ bỏ đi như vậy thôi sao?
Cái tính cách lạnh lùng trước đó của Nguyễn Chi Vũ đâu rồi? Lúc nào anh học được cách khoan dung như vậy?
Trần Tử Huyên nằm viện hai ngày một đêm, phần lớn thời gian đều im lặng. Cô không hề nói chuyện, cũng không ăn gì, chỉ dựa vào truyền dịch. Còn Triệu Dịch Kiệt luôn ở bên cạnh cô.
"Tử Huyên, cô muốn uống nước không?"
Cỡ khoảng chín giờ tối, Triệu Dịch Kiệt thấy mở mắt thì lập tức đi đến bên giường.
Trần Tử Huyên bình tĩnh nhìn anh ta một hồi, âm thành có hơi khàn khàn: "Không cần." Cô nhẹ nhàng từ chối. Lúc này, tâm trạng cô đã ổn định rất nhiều.
"Bác sĩ nói, trong máu em có phát hiện một ít thuốc kích thích. Những loại thuốc này có thể kích thích thần kinh, khiến cảm xúc mất khống chế, thai phụ dùng có thể dẫn đến..."
"Anh về đi." Cô đột nhiên ngắt lời anh ta.
Biểu cảm Triệu Dịch Kiệt bỗng trở nên phức tạp: "Cô nghĩ tôi làm những việc này là có mục đích riêng sao? Nhưng mà, tôi không có! Trần Tử Huyên, tối qua cô gọi điện thoại cho tôi, tôi cảm thấy không ổn nên mới chạy qua, tôi thật sự không có mục đích khác..."
Có lẽ trong quá khứ, anh ta đã làm quá nhiều chuyện có lỗi cô, cho nên nhìn dáng vẻ của cô bây giờ, đáy lòng Triệu Dịch Kiệt bỗng tràn đầy nỗi hổ thẹn và bất an.
"Cảm ơn." Cô rũ mắt xuống, chỉ nói hai chữ đơn giản.
Nếu không nhờ có anh ta, có lẽ... cô đã chết rồi.
Cô khẽ túm chặt tấm ga trải giường màu trắng, kiềm chế một loại cảm xúc.
"Tối qua cô gọi điện thoại cho tôi, tôi cảm thấy không ổn nên mới chạy qua" Câu nói này nghe thật tức cười...
Cô có thế nào cũng không nghĩ đến, cô ấn nhầm số gọi cho Triệu Dịch Kiệt lại may mắn giữ được mạng. Còn Nguyễn Chi Vũ thì sao, cô thậm chí đã cầu xin bọn họ, cô đã hèn mọn cầu xin đến vậy, vì sao họ lại tuyệt tình như thế...
Triệu Dịch Kiệt đứng bên cạnh giường bệnh, chú ý tới hốc mắt đỏ hoe của cô. Trần Tử Huyên không giỏi giả vờ, tất cả cảm xúc đều viết hẳn lên mặt. Cô rất thất vọng, tức giận, còn có đau lòng...
Vì sao?
"Anh về đi." Cô khẽ nói một câu.
Triệu Dịch Kiệt do dự một chút: "Nhưng cô bây giờ..."
Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười cười: "Triệu Dịch Kiệt, lần trước tôi nhảy sông cứu anh một lần, lần này anh cứu tôi. Đã như vậy, tôi sẽ rộng lượng chúc anh và Trương Thiên Thiến, còn có con gái của anh đám cưới hạnh phúc."
Lời của cô khiến anh ta cảm thấy ngượng ngùng.
Chuyện Trương Thiên Thiến là do anh ta quá giới hạn trước.
Anh ta mở miệng một cách phức tạp: "Trần Tử Huyên, nếu như..."
"Trên thế giới này không có cái gọi là nếu như, anh đi đi..."
Đôi mắt cô trong veo, sắc mặt cũng tốt hơn ban ngày rất nhiều: "Triệu Dịch Kiệt, có lẽ anh chưa từng hiểu tôi, nhưng anh không cần lo lắng cho tôi. Bởi vì từ sau khi rời khỏi nhà họ Trần, tôi vẫn chỉ có một mình..."
Một mình vẫn sống...
Cho dù chỉ có một mình, cô vẫn có thể kiên cường.
Triệu Dịch Kiệt mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy bản thân không đủ tư cách.
"Đúng rồi, lúc anh đi ra ngoài, giúp tôi khóa cửa lại. Tôi không muốn gặp một vài người." Trần Tử Huyên kéo chăn lên, nghiêng người sang một bên giống như muốn chợp mắt một chút. Cô nhàn nhạt bổ sung một câu.
Cô cũng không quay người, chỉ nghe thấy tiếng bước chân rồi ngay sau đó là tiếng cửa phòng khóa lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!