Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 

Cô dứt khoát đứng dậy đi tới bên phòng tắm đánh răng rửa mặt, bởi vì 8 giờ sáng bác sĩ sẽ qua để kiểm tra tình hình bệnh nhân trong phòng một lần. Sau khi rửa mặt xong cô ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh giường bệnh. 

Lúc Trần Tử Huyên vừa mới ngồi lại giường thì cửa phòng bệnh đã được một người mở ra. Cô vô thức nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, mới 7h30, chắc hẳn lúc này bác sĩ cũng chưa tới kiểm tra phòng được. 

Cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra, biểu tình của Trần Tử Huyên trở nên cứng đờ, là anh, anh tới làm cái quái gì vậy? 

Nguyễn Chi Vũ đang nhìn cô, đột nhiên sắc mặt trầm xuống. 

Anh lập tức bước nhanh về phía Trần Tử Huyên. Nhìn khí thế của anh, Trần Tử Huyên có chút bị dọa sợ: "Này, anh làm cái gì..." 

Anh vừa bước tới đã khom lưng cúi người dán sát vào, hai tay còn đang không ngừng sờ soạng trước ngực cô. Trần Tử Huyên khẩn trương đẩy anh ra, sáng sớm đã bị **** ***** lên não à? 

Nguyễn Chi Vũ thấy vẻ mặt cô cảnh giác bài xích thì nhất thời có chút tức giận: "Nút buộc bị tuột rồi, Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên sắp tới đây." 

Trần Tử Huyên vừa nghe anh nói như vậy liền cúi đầu, lúc này mới chú ý tới cổ áo bệnh nhân 

mình đang mặc bị hở ra một khoảng, ngón tay thon dài của anh chỉ đang giúp cô gái lại nút áo vào thôi. 

"Tôi là con gái nhìn thấy chắc cũng không sao đâu nhỉ?” Cô y tá cầm một vài bình thuốc truyền đến, vừa cười vừa cất tiếng trêu chọc. 

Trần Tử Huyên liếc nhìn cô y tá này, nhất thời cả khuôn mặt đều đỏ lựng lên. 

Cô dùng sức đẩy người đàn ông đang đứng trước mặt ra, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "... Được rồi đó, nút trên cùng không cần phải cài đâu!" 

Nguyễn Chi Vũ lại vô cùng kiên trì đáp: "phải cài tất, đừng nhúc nhích!" 

Cô y tá nhìn Trần Tử Huyên xấu hổ cũng hiểu ý nhanh chóng thay xong bình thuốc truyền để đi ra ngoài. 

"Nếu tôi mà có bạn trai như vậy thì tốt rồi cả xuất thân lẫn nhan sắc chỉ cần bằng một nửa thôi tôi cũng đã vui vẻ đến chết đi rồi." 

"Nhỏ giọng một chút, cô đừng có nằm mơ, đó là người của nhà họ Nguyễn ở thành phố A. 

đó..." 

Mấy ngày nay đám y tá trong bệnh viện đều đặc biệt hưng phấn, Trần Tử Huyên mơ hồ nghe được các cô đang bàn luận về Nguyễn Chi Vũ. 

"Hình như ngày hôm qua anh ấy chưa ăn gì, vốn dĩ là mang hai hộp cơm tới để cùng ăn nhưng kết quả là cô gái lại không chịu ăn." 

Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi đâu! 

Tuy nhiên đúng là tối qua Nguyễn Chi Vũ tưới và mang theo hai phần cơm, anh định ở đây ăn cơm với mình ư? Suy nghĩ một chút, sắc mặt Trần Tử Huyên đã nhanh chóng trở nên phức tap. 

Trần Tử Huyên đưa mắt nhìn ra hành lang phòng bệnh, Nguyễn Chi Vũ đang đứng đó nghe điện thoại, hình như là công ty có việc gấp cần anh xử lý. Người bận rộn như anh quả thực không nên ở lại chỗ này để lãng phí thời gian. 

"Trần Tử Huyên, cô nhìn chằm chằm nhìn Chi Vũ làm cái gì?" 

Lê Hướng Bắc mới vừa vào phòng đã cười cười đùa đùa trêu chọc cổ. 

Trần Tử Huyên mặt đen lại, tuyệt nhiên không khách khí với Lệ Hướng Bắc: "Anh tới đây làm cái gì? Tôi không muốn nhìn thấy anh." 

"Tôi đến đây để thăm cô đó, rõ ràng dược liệu đã hết tác dụng mà sao cô vẫn còn hung dữ như vậy nhỉ" Lê Hướng Bắc mặt dày đặt mông ngồi lên chiếc ghế cạnh giường bệnh, nhanh chóng lên tiếng giải thích cho cô. 

"Cô Trần, chúng tôi muốn hỏi cô một việc." 

Bùi Hạo Nhiên một thân khí chất âu phục, đeomắt kính màu bạc, giọng nói hào hoa phong nhã. 

"Hạo Nhiên, cậu không cần phải ăn nói uyển chuyển vậy đâu. Người như Trần Tử Huyên thích giản đơn thô bạo, vào thẳng chủ đề." 

Lệ Hướng Bắc có mái tóc màu nâu nhạt, một bên tai đeo khuyên kim cương màu xanh lấp lánh như tính cách hào nhoáng và thói quen ăn mặc lụa là của anh ta vậy. 

Đám anh em của Nguyễn Chi Vũ tuy còn ít tuổi nhưng đều xuất thân từ hào môn, là người mà người khác không thể đắc tội được. 

Trần Tử Huyên nhìn hai người đó, nhất thời cảm thấy mình và họ vô cùng chênh lệch. 

Cô rũ lông mi dài che đi một phần hèn mọn nơi đáy mắt: "Có chuyện gì vậy? Anh hỏi nhanh một chút." 

Lê Hướng Bắc thấy vẻ mặt cô giống như có chút không vui mắt liền chuyển ánh mắt sang đầu giường. Đúng lúc này anh ta giật mình đứng lên cầm quyển sách rồi lại không đứng đắn trêu đùa cô: "Trần Tử Huyên, cô vậy mà lại đọc truyện thiếu nhi ư? Không ngờ cô già như vậy rồi mà còn giữ tâm hồn ngây thơ đến thế." 

Trần Tử Huyên lập tức trừng anh ta, là Nguyễn Chi Vũ mua đấy chứ! 

"Bỏ sách xuống" Nguyễn Chi Vũ cúp điện thoại, đi từ hành lang vào. 

Lê Hướng Bắc thầy Nguyễn Chi Vũ liền lập tức yên phận, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đặt cuốn truyện đó về đúng chỗ cũ. 

Bùi Hạo Nhiên đứng ở một bên nhìn bọn họ, không khỏi phì cười một tiếng. 

Bọn họ cũng đều biết dù Lệ Hướng Bắc có kiêu ngạo đến đâu đi chăng nữa, đứng ở trước mặt Nguyễn Chi Vũ cũng có chút lúng túng, về điểm này thì Trần Tử Huyên căn bản không cần thấy mình hèn mọn. 

"Cô Trần, chính là chuyện xảy ra ngoài ý muốn đó. Đêm hôm ấy cô có nói chuyện điện thoại với ai không?" Bùi Hạo Nhiên hỏi vào chuyện chính sự. 

"Không có ai." Cô tùy ý trả lời cho có lệ. 

"Vậy mà cô lại dám nói không có!" Lê Hướng Bắc lập tức có ý kiến. 

"Trần Tử Huyên, đêm hôm đó vừa lúc tôi gọi điện cho cô điện thoại của cô vẫn luôn bảo là máy bận. Lần này cô tới thành phố C ngoại trừ đi thăm bà, có phải cô còn đi gặp ai đúng không?" 

Trần Tử Huyên nhìn vào ánh mắt của bọn họ có cảm giác như đang tra hỏi mình, lập tức đáy lòng cảm thấy có chút khó chịu. 

"Chúng tôi chỉ muốn nói cho cô biết có thể cô đã bị một vài người lợi dụng rồi" Bùi Hạo Nhiên là người tinh tế, liếc mắt liền có thể nhìn thấy sự thận trọng của cô. 

Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên, phát hiện Nguyễn Chi Vũ đứng ở bên người cô, ánh mắt của anh thâm trầm nóng rực như đang chờ cô lên tiếng. 

Thế nhưng... Nội tâm Trần Tử Huyên có chút xoắn xít: “Tôi cũng không có đi gặp người nào.” Khi nói ra câu này cô cố hạ thấp giọng xuống. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận