Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

"Tôi sẽ xử lý." 

Vẻ lạnh lùng trên mặt Nguyễn Chi Vũ cũng không biểu đạt quá nhiều tâm tình, thanh âm trong trẻo lạnh lùng trả lời một câu. 

Lệ Hướng Bắc nghe anh nói như vậy cũng không hỏi nhiều nữa, ba người ra thang máy lúc rồi nhanh chóng rời đi. 

"Tôi giao cho bà một việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong!" 

Lúc này, tại quán trà sữa đối diện trường trung học Đệ Nhất thành phố C. 

Một đôi mẹ con ngồi đối diện nhau, sắc mặt cô gái vô cùng tức giận, cô ta mắng to: "Tôi đã nói với bà rồi, tôi bảo bà cho hết gói thuốc vào cho cô ta uống cơ mà..." 

"Tiểu Điệp..." Di Trường vẫn cúi đầu, sắc mặt có chút biến đổi gọi cô gái đối diện một tiếng. 

"Bà câm miệng!" 

Lưu Oánh Oánh giống như cực kỳ tức giận, cô ta vỗ mạnh lên mặt bàn rồi đứng vụt dậy khỏi 

ghế. 

"Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi bằng cái tên quê mùa đó. Bà bị bệnh mất trí à? Hay là bà muốn giúp đỡ Trần Tử Huyên, ý định muốn hại chết tôi!" 

"Không, không phải." Tâm trạng dì Trương vô cùng khẩn trương, cũng nhanh chóng đứng lên theo cô ta. 

"Oánh Oánh, con, con bảo mẹ bỏ thuốc cho Tử Huyên, thế nhưng... Thế nhưng lương tâm bà ta cảm thấy vô cùng bất an. 

"Bà còn không biết xấu hổ giúp cô ta nói, tôi mới là con gái của bà đấy!" 

Lưu Oánh Oánh phẫn nộ trừng mắt lườn bà ta, vẻ mặt vô cùng tức giận. Cô ta nghe được tin tức đêm đó Trần Tử Huyên ra rất nhiều máu trong khách sạn dẫn tới hôn mê, cô ta còn tưởng cái thai kia nhất định sẽ hỏng, ai dè nó vẫn kiên trì bám trụ. 

Lòng Lưu Oánh Oánh tràn đầy phẫn nộ, quay sang phát tiết gào to vào mặt dì Trương: “Mẹ, trước kia hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, con rời nhà bao nhiêu năm, chịu nhiều khổ cực như vậy, trong lòng con vẫn luôn rất nhớ mẹ. Còn mẹ thì sao? Mẹ luôn giúp đỡ người ngoài, mẹ có biết con tiện nhân Trần Tử Huyên kia cướp đoạt người đàn ông của con không? Vốn dĩ Nguyễn Chi Vũ phải là con rể của mẹ đó." 

Dì Trường thấy từ lúc cô ta làm minh tinh điện ảnh tính tình càng lúc càng trở nên ngạo mạn. Nhìn cô con gái ăn mặc quần áo là lượt trước mắt, bà ta càng cảm thấy mình hèn mọn. 

"Oánh Oánh, mẹ biết, mẹ vô dụng, không cho con được điều kiện tốt nhất, thế nhưng..." 

Bà ta nhìn con gái ở phía đối diện, dè dặt khuyên bảo: "Oánh Oánh, trước kia con nói với mẹ biết con đang mang thai và Tử Huyên muốn hại đứa bé trong bụng con. Nhưng Tử Huyên không phải người như vậy, nếu như chồng của con bé không thương yêu nó, nhất định nó sẽ không dây dưa với đối phương đầu..." 

“Bà thật đúng là hiểu rõ Trần Tử Huyên đấy nhỉ?" Lưu Oánh Oánh đã không thể kiên trì nổi, trực tiếp hướng về phía bà ta rống lên. 

Lập tức sắc mặt cô ta đen lại, nhanh chóng lấy một gói giấy dạng bột từ trong chiếc túi LV đắt tiền của mình ra rồi đập thẳng lên bàn. 

Cô ta vung cằm lên cao ngạo ra lệnh một câu: "Đầu óc đơn giản như Trần Tử Huyên chắc hẳn vẫn chưa phát hiện ra bà đâu. Ngày mai bà hầm một bát canh mang tới bệnh viện cho cô ta đi. Nhớ kỹ lần này phải cho toàn bộ thuốc vào trong đấy." 

"Không được, đây là mưu sát đó.” Dì Trương nhìn thấy gói giấy đó lần thứ hai, nội tâm không khỏi hấp thỏm bất an. 

"Nếu thực sự bà bị phát hiện thì cũng không sao, Nguyễn Chi Vũ sẽ thay tôi bảo vệ bà." 

Thanh âm Lưu Oánh Oánh tự tin đắc ý, cô ta giống như vô cùng ghét nói chuyện cùng mẹ mình, nhanh chóng cầm túi lên trực tiếp xoay người đi ra ngoài. 

Vẻ mặt dì Trương lo lắng, vội vã đi ra ngoài như muốn đuổi kịp cô ta... 

"Ôi, tôi vô ý..." 

Bà ta đâm sầm vào một người đàn ông mặc tẩy trang giày da bóng nhoáng đang đi vào trong quán. 

"Quản chúng tôi hôm nay nghỉ bản." 

Dì Trương xin lỗi người đàn ông trước mặt nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Lưu Oánh Oánh bên kia, nhấc chân liền muốn đuổi theo khuyên nhủ cô ta. 

"Bà chủ, cho tôi mười nghìn cốc trà sữa." Người đàn ông kia không rời đi mà trái lại tiến lên một bước ngắn ở trước mặt bà ta, nhìn bà ta cười đến xán lạn. 

Dì Trương nghe được câu “mười nghìn cốc trà sữa”, cả người liền nhanh chóng trở nên sững SÒ. 

Bà ta kinh hoảng xoay người: "Cậu..." 

"Bà chủ, mới như vậy mà đã quên tôi rồi sao? Sáu năm trước tôi rất thường xuyên mua trà sữa ở quán của bà..." Người đàn ông kia dáng dấp hào hoa phong nhã nhưng giọng nói lại chẳng thân thiện chút nào. 

"Ngày hôm nay tôi cũng đặt mười nghìn cốc trà sữa như vậy, chỉ là lần này có chút không giống..." 

Anh ta cười mang ý tứ hàm xúc, lập tức đưa một bức thư tay ra: "Lần này những ... cốc trà sữa nhất định phải được hoàn thành vào hôm nay, trước khi mặt trời lặn." 

“A, điều này sao có thể. Thời gian chỉ có nửa ngày nữa thôi. 

Người đàn ông nhét thư vào trong tay dì Trương, thanh âm anh ta lạnh lùng nhắc nhở một câu: "Có một số việc dù cho không thể làm được cũng nhất định phải hoàn thành." 

Bàn tay thô ráp của dì Trương nắm lấy tờ giấy chất lượng cao, run run mở ra xem. 

Có mùi mực thoang thoảng, là những nét chữ được viết ra bởi một chiếc bút máy đắt tiền, những chữ này vừa cứng cáp lại vừa có lực. Một người không am hiểu thư pháp như dì Trương cũng có thể nhìn ra những chữ này đang ẩn chứa một phần thịnh nộ và cảnh cáo. 

(Nếu có lần sau nữa, tôi sẽ khiến con gái bà thân bại danh liệt!) 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận