"Anh Nguyễn, điện thoại di động của anh có phải đã nhận được tin tức gì của tên bắt cóc hay không, chuyện cô Lưu bị cưỡng ép bắt giữ..." Nhân viên cảnh sát đứng đứng bên cạnh nhìn anh.
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ cực kỳ khó nhìn, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động của mình.
Anh nhận ra khuôn mặt này, cho dù người khác phẫu thuật thẩm mỹ giống đến đâu thì anh cũng vẫn nhận ra được.
Không phải Lựu Oánh Oánh mà là Trần Tử Huyên.
Đám người của Chu Hải thật sự đã bắt cô...
"Chị Vũ, bây giờ cậu định đi đâu?"
200
Lê Hướng Bắc nhìn thấy sắc mặt anh khó coi, không nói một lời đã ngồi vào trong xe, dáng vẻ thế kia giống như là đang vội muốn đi tới chỗ nào đó.
"Anh Nguyễn, có phải anh đã biết manh mối gì hay không?"
Mấy nhân viên cảnh sát đặc vụ cũng vội vàng đi theo, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đàm phán với bọn xấu nhất định phải bình tĩnh, bảo đảm con tin được an toàn."
Nguyễn Chi Vũ không trả lời bọn họ, chân đạp cần ga đến lút cán, chiếc xe nhanh chóng chạy vào đường cái, xe chạy cực nhanh, vượt qua từng chiếc xe khác ở những vị trí hiểm hóc...
"Tối nay cô chủ quả thật có đến tiệc rượu, có người đã nhận nhầm cô ấy là Lưu Oánh Oánh, dẫn cô ấy vào sảnh..."
Mà lúc này, bên trong xe máy truyền tin không ngừng truyền tới từng tiếng
báo cáo.
"Sau khi phân tích so sánh vết máu để lại cạnh chiếc xe biển EC5620 ở bãi đậu xe khách sạn, xác định chính là máu của cô chủ."
Những tin tức này khiến cho sắc mặt người lái xe từ từ trầm xuống.
Nguyễn Chi Vũ mím chặt môi cầm chặt tay lái, anh chợt đánh vòng khiến cho chiếc xe quẹo cua rất gắt, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra từng tiếng chói tai.
Cấp tốc thắng xe làm cho chiếc xe rung lắc một trận.
Mà cửa xe đã bị Nguyễn Chi Vũ bật mở, anh vội chạy ra ngoài.
Đám người Lê Hướng Bắc choáng đầu hoa mắt một trần rồi cũng vội vàng mở cửa xe lập tức đuổi theo bước chân anh.
Bệnh viện, Nguyễn Chi Vũ tới đây hẳn là tìm Chu Hải.
"Anh Nguyễn, Chu Hải vẫn chưa tỉnh lại, không hỏi được tình hình..." Nhân viên cảnh sát sau lưng chạy đến bên cạnh anh nói.
Bọn họ cảm thấy bây giờ chạy tới đây cũng không có tác dụng gì.
Cao ốc bệnh viện, thang máy nhanh chóng lên cao, định một tiếng, cửa thang máy mở ra.
"Anh muốn làm gì?"
Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ hung ác, sải dài bước đi thẳng tới phòng bệnh đầu tiên bên tay trái, trước phòng bệnh này có hai nhân viên cảnh sát đang canh giữ.
Mà anh lại đột nhiên tiến lên dùng tốc độ cực nhanh cướp lấy cây súng lục vắt bên hông một nhân viên cảnh sát.
Nhân viên cảnh sát còn lại không rõ tình huống, cảnh giác rút súng ra chĩa về phía anh uy hiếp, đám người của Lê Hướng Bắc phía sau vội vàng chạy tới, quát: "Dừng tay.".
Lê Hướng Bắc vừa nói dứt câu, cửa phòng bệnh bị đá một cước văng ra.
"A!"
Trong phòng bệnh có y tá đang đổi thuốc cho Chu Hải, cô ấy nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ đột ngột xông tới giơ cao súng lục thì hoảng sợ kêu to.
"Bây giờ cô ấy đang ở đâu!"
Tay trái của Nguyễn Chi Vũ nhấc cổ Chu Hải trên giường bệnh lên, tay phải nhắm thẳng họng súng vào huyệt thái dương của anh ta hỏi nhanh.
"Chi Vũ, cậu giết anh ta cũng vô ích, trước đó anh ta bị cậu đánh mất máu hôn mê, cậu bình tĩnh chút đi."
Lê Hướng Bắc chạy vào nhìn thấy cảnh này thì kinh hoàng, lập tức khẩn trường khuyên anh.
"Anh Nguyễn, anh làm như vậy là không đúng quy định..." Nhân viên cảnh sát
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!