Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Nguyễn Chi Vũ chợt quay đầu trực tiếp kéo cổ áo Chu Thông, vô cùng tức giận xách anh ta lên. 

Lúc này trong căn phòng nhỏ đó rõ ràng có dấu vết từng đánh nhau, Chu Thông bị người tập kích, vậy Trần Tử Huyên đâu, cô ở nơi nào? 

"Chi Vũ..." Đột nhiên một giọng phụ nữ yểu điệu run rẩy vang lên. 

Lưu Oánh Oánh giống như là bị dọa sợ, cô ta chạy lên trước, cả người ôm lấy lưng anh, ôm thật chặt: "Em biết mà, em biết anh nhất định sẽ tới cứu em, em rất sợ..." 

Áo cô ta xốc xếch, không kìm được khóc lớn lên. 

Mà lúc này, một chiếc xe phía sau bọn họ vội vàng chạy tới. 

"Cậu chủ Chi Vũ, cậu sao rồi, có bị thương không?" Quản gia của nhà họ Nguyễn xuống xe, gương mặt lo âu chạy tới. 

Mà bên trong một chiếc Maybach màu đen khác, Triệu Dịch Kiệt cũng vội vàng chạy tới. 

"Nguyễn Chi Vũ, Tử Huyên đâu!" 

Khi nhìn thấy Lưu Oánh Oánh, đôi môi cắn chặc của Triệu Dịch Kiệt lộ ra sự giễu cợt: "Anh chỉ lo cứu tình nhân của mình, Nguyễn Chi Vũ đều là người! Là bởi vì thủ đoạn xử lý cua anh quá tuyệt tình, đắc tội nhiều người như vậy mới hại cô ấy..." 

Triệu Dịch Kiệt nhìn chung quanh một vòng, nhất là khi nhìn thấy vẻ chột dạ của Lê Hướng Bắc, anh ta giận dữ, giơ quả đấm vững mạnh vào má trái Nguyễn Chi Vũ: "Trần Tử Huyên ở đâu, anh không để ý cô ấy sống chết, bỏ mặc cô ấy!" 

Cô ở nơi nào... 

Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ phức tạp, lại có chút mê mang, anh không tránh né, má trái bị đánh có máu bầm. 

Mới vừa rồi anh ở biển lửa trong hình nhưcó nhìn thấy một nam một nữ... 

"Thì ra anh tới cứu Lưu Oánh Oánh..." Xa xa, một người phụ nữ ở lòng sông nhìn chăm chú vào bên bờ. 

"Bảo bảo, không thể ở trong nước quá lâu." 

Dòng sông đen nhánh, người đàn ông ra sức kéo cô bơi về một hướng 

khác... 

"Huyên Huyên..." Một giọng nói nam tính dịu dàng vang lên bên tai cô: “Huyên Huyên..” Anh ta dùng giọng nói nhẹ nhàng gọi cái tên này từng tiếng một. 

"Đừng có gọi tôi bằng cái tên này, thật là buồn nôn!" Chỉ có mẹ cô mới có thể gọi cô bằng cái tên này thôi. 

Đôi lông mày thanh tú của Trần Tử Huyên nhíu chặt lại, vẻ mặt cô có chút mâu thuẫn giãy dụa, cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc. 

Cô khẳng định trước đây mình đã từng nghe qua giọng nói dịu dàng này rồi. 

Người này là ai... 

Cô mở miệng muốn kêu lên nhưng cả người lại run rẩy một trận, trong phút chốc, mở mắt mê man nhìn lên trên trần nhà màu trắng, quanh chóp mũi là mùi của nước khử trùng. 

... Lúc này mới phát hiện thì ra nãy giờ mình đang nằm mơ. 

Nơi này là bệnh viện. 

"Bệnh viện?" Sắc mặt cô nhợt nhạt, khẽ lẩm bẩm, trong đầu là một mảng trống rỗng. 

Cô mơ hồ nhìn xung quanh một vòng, bên tai là tiếng tít tít của máy đo huyết áp. 

"Tại sao mình lại ở bệnh viện?" 

Cơ thể cô hơi sốt nhẹ, đầu óc trì độn một hồi lâu sau mới có thể lấy lại tinh thần. 

"Cậu nói cái gì?" 

Mà lúc này trời đã sắp sáng, nhân viên và cảnh sát đang dọn dẹp phế tích và cứu viện ở phía nhà kho bên kia... 

"Cậu nói Trần Tử Huyên ở bệnh viện?" 

Lê Hướng Bắc cầm điện thoại di động, giọng nói lộ vẻ không dám tin. 

"Cái gì?" Nguyễn Chi Vũ vội vàng xông lên phía trước cướp lấy di động của anh ta, giọng khàn khàn khiếp sợ hỏi. 

"Trần Tử Huyên ở bệnh viện!" 

Tại sao cô lại ở bệnh viện? 

"Tại sao mình lại ở bệnh viện?" 

Đầu óc cô nặng nề, hình như có một người đàn ông... 

Trong lúc giật mình, hình như Trần Tử Huyên đã nhớ lại điều gì đó, vẻ mặt cô có chút lo lắng, tim đập thình thịch lập tức xốc tấm chăn màu trắng của bệnh viện lên, hai tay xoa bụng của mình... 

Toàn thân căng thẳng, cô cúi đầu nhìn vùng bụng phẳng lỳ của mình rồi thở ra một hơi dài, may là... 

Cô nhớ ra rồi, sau khi rời khỏi tiệc rượu của tập đoàn, cô đã gặp một người đàn ông có tướng mạo hào hoa phong nhã mặc lễ phục màu đen. Ngay lúc đó Chu Thông đã nhầm cô là Lưu Oánh Oánh, anh ta đi theo cô từ khi còn trong hội trường cho tới khi đi ra ngoài. 

Anh ta vẫn luôn theo đuổi cô cho tới khi cô ra tới bãi đậu xe dưới hầm rồi bắt gặp Nguyễn Chi Vũ và Chu Hải đang bắn nhau, chính là vào lúc này Trần Tử Huyên đã bị Chu Thông bịt miệng nhanh chóng cưỡng chế bắt đi. 

Trong lúc ở trong nhà xưởng hóa chất, Chu Thông cầm con dao lạnh như băng, muốn dùng nó để mổ bụng của cô ra. 

Đột nhiên suy nghĩ của Trần Tử Huyên rối loạn, cô mơ hồ nhìn về phía cánh cửa. 

Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, giọng nói này... 

"Trước đây tập đoàn có phân chia chị em chúng tôi quản lý, chưa bao giờ để xảy ra loại chuyện này!" 

"Ngày hôm nay đúng lúc lại là ngày tập đoàn kỷ niệm 50 năm thành lập, xảy ra chuyện lớn như vậy chắc canh sẽ bị gièm pha, ngày mai nhất định giá cổ phiếu của tập đoàn sẽ giảm. Ba, con đã nói từ lâu rồi. Chi Vũ nó còn trẻ, sao có đủ năng lực nắm giữ toàn bộ tập đoàn." 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận