Trần Tử Huyên không có nói dối, cô quả thực không nhìn thấy mặt anh ta, chỉ biết rằng lúc nguy hiểm anh ta đã đột nhiên xuất hiện giành lấy con dao trên tay Chu Thông rồi kịp thời cứu cô...
Trần Tử Huyên rủ mắt nhìn xuống, sắc mặt vô cùng suy yếu giống như đã mất hết sức lực.
Nguyễn Chi Vũ nhìn cô, cơn thịnh nộ vừa mới bùng lên dần dần tiêu tán.
"Tại sao cô lại tới tiệc rượu, ai cho cô tới đó. Lúc ở bãi đậu xe cô đã nhìn thấy gì?" Anh chậm rãi mở miệng, suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: "Trần Tử Huyên, đừng có giấu giếm gì với tôi..."
"Vậy còn anh, anh lừa tôi cái gì?" Cô ngắt lời của anh, hỏi.
Mí mắt Nguyễn Chi Vũ híp lại tựa như không ngờ cô lại phản bác anh như vậy. Trần Tử Huyên nắm chặt tấm chăn trong tay, toàn thân như có thêm dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh chất vấn: "Nguyễn Chi Vũ, thư phòng của anh.”
"Cô đi tới thư phòng của tôi?" Giọng điệu của Nguyễn Chi Vũ lập tức trở nên nghiêm túc.
Sắc mặt Trần Tử Huyên trắng bệch, cô đã sớm ngờ tới chuyện anh sẽ tức giận nhưng không ngờ phản ứng lại gay gắt như vậy:
2
“Tôi... Tôi chỉ xem.” Cô mở miệng như muốn giải thích.
Nguyễn Chi Vũ như là nhớ ra cái gì đó, sắc mặt hung ác nham hiểm lộ ra ý tứ cảnh cáo: "Ai bảo cô đi vào phòng sách của tôi?"
"Trần Tử Huyên, chuyện của tôi cô không có quyền hỏi đến!" Ánh mắt âm trầm của anh nhìn chằm chằm cô: "Gần đây cô liên lạc với người nào, cô..."
"Chuyện của tôi cũng không liên quan gì tới anh." Cô đột nhiên cảm thấy trái tim mình vô cùng lạnh lẽo.
"Hiện tại thân thể tôi khó chịu, mời anh ra ngoài ngay lập tức!" Trần Tử Huyên cắn chặt răng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách.
A
"Trần Tử Huyên, cô..." Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ buồn bực nói.
K
"Cô Lưu của anh đã bình an vô sự rồi, chuyện của tôi không cần anh để tâm. Làm phiền cậu Nguyễn lập tức đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh!". Trần Tử Huyên mặt lạnh, quay người nói với anh.
Rầm.
Cửa phòng bệnh bị người bên trong hung hăng đẩy ra.
Dáng người cao lớn anh tuấn của Nguyễn Chi Vũ đang đứng dựa lưng vào bức tường phòng bệnh, ánh mắt phức tạp nhìn qua phòng bên tay trái như có một nỗi muộn phiền buồn bực nào đó bị đè nén trong anh, anh khẽ nhắm đôi mắt ủ rũ lại.
Vốn dĩ anh muốn nói cô không sao là tốt rồi.
Vốn dĩ anh muốn nói anh rất lo lắng cho cô.
Thế nhưng anh lại không nói, anh không biết nên nói những lời này như thế nào, cũng không biết nên mở miệng ra sao...
"Chi Vũ, Trần Tử Huyên đâu?"
Lê Hướng Bắc nghe nói Trần Tử Huyên đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện cũng vội vàng chạy tới, không ngờ được lại gặp Nguyễn Chi Vũ đang đứng trước cửa phòng bệnh, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh thoáng qua vẻ cô đơn.
"... Chăm sóc cho cô ấy."
Nguyễn Chi Vũ dặn dò một câu rồi nhấc chân đi tới phía thang máy bên kia.
Lê Hướng Bắc đứng chôn chân tại chỗ, rõ ràng anh muốn ở đây, sao lại rời đi nhanh như vậy.
"Trần Tử Huyên, cô và Chi Vũ cãi nhau hả?" Anh ta mở cửa phòng, khẽ suy đoán rồi hỏi một câu.
Trần Tử Huyên thấy người tới là Lê Hướng Bắc nên thả lỏng tâm tình đang khẩn trương xuống, thở dài một hơi.
"Cô thật là không có lương tâm. Chi Vũ tới nhà xưởng để tìm cô, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, cậu ấy rất lo lắng cho cô.."
... Anh rất lo lắng cho cô.
"Trần Tử Huyên, vì sao cô đột nhiên lại ở bệnh viện, là ai cứu cô vậy?"
"Không biết." Trần Tử Huyên buồn bực đáp.
Cô co rụt người lại, vùi đầu tiến trong chăn, không muốn để ý tới anh ta nữa.
"Không phải là cô ghen đó chứ? Chi Vũ thấy cô không ở nhà họ Nguyễn nên lo lắng cuống cuồng đi tìm cô, chúng tôi tới nhà xưởng mới tìm thấy được Lưu Oánh Oánh..."
Lê Hướng Bắc mở miệng muốn giải thích vài câu nhưng Trần Tử Huyên nghe đến tên cô Lựu đó liền cảm thấy trong ngực tức nghẹn.
"Anh chưa từng bị một người cầm dao múa may trên bụng anh thì anh sẽ không biết chuyện đó sợ tới mức nào đâu. Các anh đều nghĩ tôi rất kiên cường, tôi không giống Lưu Oánh Oánh có thể yếu đuối làm người khác yêu thương, nhưng tôi cũng biết sợ!!!" Cách một lớp chăn, cô bực mình hét lớn một tiếng.
Cô lúc đó run rẩy sợ hãi, hy vọng tới nhường nào có người sẽ tới cứu mình...
Lê Hướng Bắc cũng không nói thêm gì nữa, anh ta cũng biết người bị bắt cóc về sau sẽ để lại những ám ảnh tâm lý.
Anh ta xoay ngoài đi ra ngoài, đưa tay đóng cửa phòng cho cô.