Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Không có Nguyễn Chi Vũ làm hậu thuẫn... Lưu Oánh Oánh trừng mắt nhìn cửa thang máy đóng chặt, trong lòng hoảng loạn bất an: "Trần Tử Huyên!" 

Cô ta lẩm bẩm cái tên này, hận không thể làm người đó biến mất mãi mãi. 

"Trần Tử Huyên ở bên trong, hình như đang ngủ." 

Lê Hướng Bắc nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ liền nhanh chóng tới gần nói: "Được rồi, Trần Tử Huyên bị Chu Thông dùng dao hù dọa, theo tôi thấy có vẻ cô ấy bị dọa sợ thật rồi." 

Cô bị dọa sợ không phải vì lo lắng cho an nguy của bản thân mà đại khái là lo cho đứa trẻ trong bụng mình đang bị uy hiếp. 

Nguyễn Chi Vũ nghe được lời của anh ta, đáy mắt ẩn chứa một vài suy nghĩ sâu xa, anh trầm mặc một hồi rồi mở cửa phòng đi thẳng vào. 

Cô gái nằm trên giường bệnh vẫn chưa ngủ, nghe được tiếng mở cửa, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại. 

Vốn dĩ tưởng Lê Hướng Bắc nên cô bực mình gầm lên: "Anh thực sự rất phiền, tôi đã nói là đi ra ngoài đi, con tôi muốn nghỉ ngơi." 

Sau khi lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, cô lập tức đối mặt với con người thâm trầm của anh. Trong lúc nhất thời biểu cảm của Trần Tử Huyên trở nên đông cứng lại. 

Anh lại tới đây làm gì vậy? 

Nguyễn Chi Vũ liếc cô rồi quay đầu trực tiếp đi tới phòng tắm bên kia. 

Chắc cũng không phải anh tới để tìm cô, chỉ là tùy ý vào tắm rửa chút thôi. 

Chốc lát sau trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy... 

Cô không hiểu sao bỗng nhiên mình lại thấy có chút khẩn trương. 

Cô nhìn thấy cả người anh ướt đẫm nước, tóc rối bù lộn xộn, trên quần áo đều dính bụi bẩn cỏ dại, hóa ra cậu chủ nhà họ Nguyễn cũng có lúc chật vật như vậy. 

... Thế nhưng sao anh không về nhà họ Nguyễn mà tắm! 

Anh bước ra, mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện. 

Trong phòng bệnh VIP có máy sấy, đồng phục bệnh nhân cũng là được đặc biệt chuẩn bị nhưng nhìn Nguyễn Chi Vũ cứ vậy mà mặc đồng phục bệnh nhân rồi đứng cạnh giường bệnh khiến nội tâm của cô rất phức tạp, có chút không được tự nhiên. 

"Anh muốn làm cái gì...?" 

Cô còn chưa dứt lời anh đã trực tiếp xốc cái chăn màu trắng trên giường của cô lên, nói: "Ngủ thôi!" 

Cái gì? Đầu óc cô có chút không phản ứng kịp. 

Anh cứ như vậy nằm ở bên người cô, giống như nơi này chính là phòng ngủ của nhà họ Nguyễn vậy. 

"Ngủ đi." Anh khàn khàn buông ra hai chữ. 

Anh không biết phải diễn đạt thế nào, nếu không biết vậy thì cứ thẳng thắn. mà nói thôi. Tay anh rất tự nhiên ôm hông của cô, chỉ muốn đem cô ôm chặt vào trong ngực. 

Hai giờ sáng, trời đêm yên tĩnh giá lạnh, tối nay cô thực sự rất sợ, còn anh thì vô cùng... mệt mỏi. 

Anh ngủ rất say. Lúc Trần Tử Huyên tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ bệnh viện đã xuất hiện ánh ban mai nhàn nhạt, khoảng thời gian 6 giờ sáng đối với người bình thường mà nói thì vẫn còn sớm, nhưng mà... 

Vẻ mặt cô phức tạp nhìn về phía người đàn ông nằm ở bên cạnh mình, Nguyễn Chi Vũ có thói quen dậy sớm, anh rất ít khi ngủ say như vậy. 

Hình như anh rất mệt mỏi. 

Ngày hôm qua là lễ kỷ niệm của tập đoàn, vậy mà lại gặp phải vụ án bắt cóc của hai anh em nhà họ Chu, tối hôm qua anh hẳn đã bị dày vò rất nhiều. 

Trần Tử Huyên khuôn mặt gần trong gang tấc này, trong lòng xông lên luồng cảm xúc kỳ lạ. 

Anh dựa vào cô gần như vậy, hô hấp vững vàng, ngực phập phồng từng cái một, còn có hơi thở mát lạnh đặc biệt của anh... 

Anh ngủ yên, tay phải rất tự nhiên ôm lấy cô eo, người đàn ông lạnh lùng nguy hiểm này lại không chút đề phòng mà ngủ ở bên người cô như vậy. 

Tựa như giờ khắc này, anh thuộc về cô. 

"Mình đang suy nghĩ cái gì vậy?!" Gò má có chút ửng đỏ, Trần Tử Huyên cúi đầu xuống không nhìn tới anh. 

Điều chỉnh cho giường bệnh hạ xuống, đáy lòng lại không nhịn được than phiền, cô thật sự không hiểu nổi, cậu cả Nguyễn như anh sao lại không trở về nhà họ Nguyễn nghỉ ngơi, cần gì phải chen chúc với cô trên một cái giường bệnh. 

Nguyễn Chi Vũ rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cả đời này cô cũng không thể biết, anh cất giấu quá nhiều bí mật, đáy lòng anh quá mức nặng nề. 

Cô dời người ra mép giường một chút, nhẹ nhàng lấy bàn tay anh đang khoác ở bên hông cô ra. 

Không biết bắt đầu từ lúc nào mà việc anh ôm cô ngủ gần như đã thành một thói quen. 

Nhưng ngay tại lúc Trần Tử Huyên dè đặt cầm bàn tay phải của anh lên, cô lập tức ngừng lại. 

"Anh bị thương." Cô than nhẹ một tiếng, có chút giật mình. 

Lòng bàn tay phải của anh có một vết xước rất sâu, hình như là vết thương bị dây kẽm cắt đứt, máu đã khô lại nhưng vẫn rất nổi bật trên bàn tay trắng ngần của anh. 

Cô nhìn chăm chú vào vết thương ở lòng bàn tay anh, ngực có chút không thoải mái. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận