Cạch.
Cửa phòng bệnh bị đóng lại.
Đã không còn nghe thấy giọng hai mẹ con nhà họ Chu kia nhưng đáy mắt Trần Tử Huyên vẫn là một mảnh tối đen, ngồi lại trên giường bệnh, bên tai là lời mắng cửi sau cùng của cô Chu kia.
Thật ra thì cô cũng không phải là người quá lương thiện, hơn nữa hai anh em nhà họ Chu tối hôm qua còn bắt cóc cô, thậm chí còn cầm dao vòng vo trên bụng cô muốn mổ bắt con cô ra.
Nguyễn Chi Vũ làm như vậy cũng không sai, chẳng qua là...
Đầu ngón tay cô lướt qua bụng mình, pháp luật còn có tình người.
Đuối cùng giết tận sẽ có nghiệp báo sao?
Cho dù cô tích phúc cho hai đứa con trai vẫn chưa ra đời mà để tập đoàn ra mặt giảm án cho hai anh em nhà họ Chu.
... Nhưng Nguyễn Chi Vũ sẽ nghe cô sao?
Trần Tử Huyên ngồi bên mép giường, gò má đột nhiên có chút ửng đỏ, cô nhớ lại những lời kỳ quái mà Lê Hướng Bắc đã nói sáng hôm nay.
Chi Vũ tự mình đến công xưởng bỏ hoang là vì tìm cô!
Trần Tử Huyên, cô thông minh hết cứu! Lưu Oánh Oánh còn có tâm hơn cô, Chi Vũ cậu ấy thích cô, cậu ấy thích cô! Chẳng lẽ một chút cô cũng không cảm nhận được sao!
Anh thích cô?
Cô mím môi, có chút không được tự nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ trên vách tường, năm giờ chiều.
Trước đó hộ vệ đã báo với cô, nói hôm nay Nguyễn Chi Vũ tương đối bận rộn, bảo cô ở bệnh viện tự dùng cơm, tám giờ tối anh sẽ tới đón cô cùng trở về nhà họ Nguyễn, trước lúc đó cô không được phép đi đâu cả.
Thẳng thắn mà nói thì anh đối xử với cô có thể coi là không tệ, sau khi cô gả vào nhà họ Nguyễn thì ăn ngon ngủ ngon, anh cũng không làm khó cô.
Hơn nữa Nguyễn Chi Vũ thường xuyên ra ngoài tăng ca không trở về nhà sẽ cố ý phái người thông báo cho cô biết, hình như anh rất thích nói lịch trình của mình ra cho cô biết, ban đầu cô cảm thấy là bởi vì gia giáo của nhà họ Nguyễn tốt, bây giờ nghĩ lại, hình như là anh đã đặc biệt vì cô mà làm nhiều chuyện hơn...
Không phải không cảm nhận được mà là không dám nghĩ tới.
Không dám.
Bởi vì anh và cô có sự chênh lệch.
"Anh ấy sao có thể thích mình?"
Gò má cô có chút ửng đỏ, nhỏ giọng tự phản bác mình, nhưng lại đè nén một phần mong đợi.
"Mình không biết làm nũng, không biết lấy lòng anh, còn đối nghịch với anh cả ngày... Suy nghĩ một chút, đáy lòng càng phiền não.
Nhưng trong lòng vẫn có những suy nghĩ rối bời hỗn loạn, cô rất muốn biết rõ, nhưng lại có chút lo sợ...
"Cậu còn sợ để cô ấy lại một mình trong bệnh viện bên này sẽ xảy ra chuyện gì sao, ngoài cửa vẫn có mấy hộ vệ đang ngó chừng đây." Là giọng nói hài hước của Lê Hướng Bắc.
Trần Tử Huyên nghe thấy tiếng động, lúc ngẩng đầu lên thì cửa phòng bệnh đã được mở ra.
Trần Tử Huyên đối diện với người đàn ông trước mặt, đáy mắt có chút đời đãn.
Không phải anh nói tám giờ tối mới rảnh tới sao?
"Cơ thể thế nào rồi?"
Giọng Nguyễn Chi Vũ trong trẻo lạnh lùng, anh nhàn nhạt hỏi một câu.
Trần Tử Huyên nhanh chóng cúi đầu xuống, đáy lòng không khỏi có chút khẩn trương: "Đã có thể xuất viện."
Nguyễn Chi Vũ dường như rất hài lòng đối với câu trả lời này, anh khẽ ừ một tiếng, sau đó nói hai chữ: "Về nhà."
Anh đích thân tới đón cô về nhà.
Trần Tử Huyên đã thay xong quần áo từ sớm, những thứ hành lý kia người làm của nhà họ Nguyễn sẽ sắp xếp, cô đi tới phòng tắm sửa sang lại một chút trước gương là đã có thể đi theo anh.
Lê Hướng Bắc thì đi tới bên cạnh cô, thấp giọng nhắc nhở một câu không rõ ý: "Trần Tử Huyên, mau qua quan tâm chồng cô..."
"Làm gì?"
Trần Tử Huyên ngẩng đầu nhìn mặt trời ở bên kia.
Đang là lúc mặt trời lặn, Nguyễn Chi Vũ hình như đang suy nghĩ một ít chuyện, lông mày anh hơi nhíu lại, tay phải cầm điện thoại di động, ánh hoàng hôn chiếu lên người anh, dáng người tuyệt đẹp lại lộ ra một phần cô đơn.
Anh đang suy nghĩ gì? Cô không nhịn được rất muốn biết.
"Chi Vũ, tối hôm qua cậu ngâm mình dưới sông, hạ sốt chưa..." Lê Hướng Bắc hận rèn sắt không thành thép trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó lớn giọng la lên một tiếng.
Trần Tử Huyên khẽ run, lúc này cô mới biết thì ra anh bị sốt.
Nhớ lại một chút, sáng nay lúc anh thức dậy bên cạnh cô, thân thể anh đúng là có nóng hơn so với bình thường một chút.
"Cô mau đi thực hiện nghĩa vụ của một người vợ đi chứ ..." Lê Hướng Bắc tức giận lén đẩy Trần Tử Huyên qua bên kia một cái.
Cơ thể Trần Tử Huyên đi về phía trước mấy bước, lỗ mũi trực tiếp đụng vào lưng Nguyễn Chi Vũ.
"Đi đứng đàng hoàng." Nguyễn Chi Vũ xoay người nhanh chóng đỡ được cô.
Cô nghe anh nói đi đứng đàng hoàng thì nhất thời vô cùng xấu hổ, lui về phía sau một bước thấp giọng trả lời: "Biết rồi."
Cô do dự một chút: "Nguyễn Chi Vũ, có phải anh bị sốt hay không?"
"Không sao." Anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng.