Cô vừa vừa nóng lòng la lên, tay phải vừa nâng cằm anh ta dậy, cúi đầu hô hấp nhân tạo cho anh ta.
Chẳng mấy chốc, người đàn ông phía dưới họ lên vài cái, hộc ra một hớp nước sông.
Triệu Dịch Kiệt mở to mắt, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy người phụ nữ ở phía trước mình. Yết hầu bị hao tổn, tiếng nói của Triệu Dịch Kiệt càng khàn đi, anh ta gọi tên của cô: "Trần Tử Huyên."
Thấy anh ta tỉnh lại, Trần Tử Huyên lập tức kích động đến mức sắp khóc. Cô thực sự đã nghĩ mình vô tình giết anh ta rồi.
Bỗng nhiên người đàn ông bên dưới nhìn cô với biểu cảm hốc mắt rưng rưng kích động, không hiểu sao trong lòng lại có một chút cảm tình khó hiểu.
Dù ban nãy rơi xuống sông, Triệu Dịch Kiệt đã ngất xỉu, nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được sức lực vội vàng của cô, cả sự lo lắng cấp bách rõ ràng đó nữa. Nó còn khiến lòng người rung động hơn dáng vẻ nũng nịu vờ vĩnh của bất kỳ người phụ nữ nào khác.
"Tử Huyên, trước kia là lỗi của anh. Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi! Lúc trước là mẹ anh ép anh cưới em, anh kết hôn với em ba năm, trước nay chưa từng nhìn em một cái cho đàng hoàng. Anh thật sự đáng chết..."
Cô bỗng nhiên bị Triệu Dịch Kiệt đưa tay ôm vào trong lòng, xiết thật chặt.
Quần áo cả hai ướt đẫm, nước sông là lạnh lẽo, gió đêm cũng lạnh lẽo, nhưng khi họ dựa vào một chỗ với nhau, cơ thể cả hai đều vô cùng nóng bỏng.
"Tử Huyên, trong thời gian anh kết hôn với em, anh thật sự không có ngoại tình... Trương Thiên Thiên chỉ là đột nhiên xuất hiện vào hai tháng trước, dẫn theo một đứa bé. Cô ta là bạn gái trước của anh, lúc đó anh không biết cô ta có thai rồi ra nước ngoài. Cô ta trở về đột ngột, anh mới phải."
"Anh xin lỗi em, em cho anh một cơ hội nữa được không? Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, anh thật sự có thể không quan tâm chuyện em đã bị ép buộc..."
Trần Tử Huyên có hơi không phản ứng lại kịp. Cô vội vã nhảy xuống sông cứu người, sợ đến mức hoang mang lo lắng, nhưng khi cơ thể lẫn đầu óc lạnh lẽo kia bị anh ta đột ngột ôm chặt như vậy, trái lại cô đã không còn sức để đẩy ra.
Giọng nói của Triệu Dịch Kiệt cứ luôn quanh quẩn bên tai cô, anh ta chưa bao giờ thổ lộ với cô dịu dàng như thế này.
Nếu nói là ba năm trước, anh ta đã bị ép cưới cô, những lời ngon tiếng ngọt từng có là giả, vậy những lời cô nghe hiện tại này lại chân thành hơn một phần.
Nhưng mà lời này hơi lạ đấy...
"Anh nói bị ép buộc cái gì?"
Trần Tử Huyên nhíu chặt đôi mày đẹp, giãy dụa đẩy anh ta ra. Dưới màn đêm yên tĩnh cạnh bờ sông, đôi người cô lập tức trở nên trong trẻo.
"Triệu Dịch Kiệt, anh vừa nói ai bị ép buộc?" Cô khăng khăng hỏi lời quan trọng nhất.
Triệu Dịch Kiệt đã uống mấy ngụm nước sông, nhưng thể trạng đàn ông khôi phục nhanh hơn nhiều. Anh ta nhoài người dậy, nhìn chăm chú vào mắt cô như mang theo thứ tình cảm nào sâu đậm lắm: "Tử Huyên, anh sẽ không để ý những chuyện đó, dù hôm đó em có bị bao nhiêu đàn ông..."
"Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh đang nói về chuyện gì?" Bỗng nhiên đầu óc Trần Tử Huyên nữ nổ vang, cô cao giọng hỏi to.
Triệu Dịch Kiệt nhìn sự chấp nhất khác thường trong đôi mắt trong trẻo kia của cô: "Chuyến du lịch tốt nghiệp trung học của em..."
Du lịch tốt nghiệp trung học..
Toàn thân Trần Tử Huyên hơi sợ hãi, cô nhìn anh ta bằng ánh mắt rối rắm, phức tạp, đáy mắt có phần mê man, một chút khó hiểu, rồi cả không tin.
"Anh nói hôm tôi đi du lịch tốt nghiệp trung học bị đám