Chị Mạc vô cùng kích động, ánh mắt sáng quắc nhìn Trần Tử Huyên: "Ai cha, cơ thể cô gầy yếu như vậy về sau sao có thể sinh con. Phải bồi bổ nhiều vào nhé”
Nói xong Chi Mạc chạy vào trong phòng bếp, lẩm bẩm nói: "Tôi còn có hai quả trứng gà, để tôi nấu cho cô.”
Trần Tử Huyên thấy chị Mạc nhiệt tình như vậy, nhất thời có chút luống cuống. Cô cũng không thích ăn trứng gà, quả thực một miếng cũng không thể nuốt nổi.
Trần Tử Huyên vô cùng khó chịu vì thói xấu ăn uống kén chọn của cô, tất cả đều do khi còn bé được nuôi dưỡng ở nhà họ Trần, về sau ra ngoài muốn thay đổi cũng không thay đổi được nữa rồi.
Cô xấu hổ chạy vào nhà bếp nói: "Chị Mạc, tôi ăn cháo trắng hoặc bảnh màn thầu cũng được, không cần phiền phức vậy đâu.”
Ngay khi Trần Tử Huyên xông vào phòng bếp, Nguyễn Chi Vũ đã phân phó vài người mượn anh Mạc một cây đèn pin và một ít công cụ rồi mở cửa đi ra bên ngoài.
"Tuy trận mưa này lớn nhưng sáng mai khả năng sẽ ngớt đi đấy, hiện tại không cần vội vã đi ra ngoài đầu..."
"Làm sao vậy?" Chị Mạc và Trần Tử Huyên đi ra khỏi bếp liền phát hiện có mấy người vừa rời
Anh Mạc thở dài một hơi: "Bọn họ nói muốn ra ngoài tìm chút đồ ăn."
"Mưa lớn như vậy đi đầu tìm đồ ăn chứ. Sao anh không khuyên bọn họ vậy, giờ bên ngoài rất nguy hiểm, lỡ như..." Chị Mạc quay nhìn chồng mình, trách cứ nói.
Vẻ mặt anh Mạc có chút bất đắc dĩ: "Anh đâu thể khuyên được họ chứ? Cái người đàn ông họ Nguyễn kia, khí thế của anh làm anh Mạc có đôi chút kiêng dè.
Trần Tử Huyên trầm mặt, nhìn về phía cửa, biểu tình trở nên có chút phức tạp.
"Anh ta có chuyện cần làm thì không ai có thể ngăn cản đầu. Đừng động vào bọn họ." Cô ý tử nói một câu, cũng thuận thế nhắc chị Mạc không nên trách anh Mạc nữa.
Chị Mạc có chút bận tâm nhìn Trần Tử Huyên bằng sắc mặt phức tạp, hiếu kỳ hỏi một câu: "Cô gái, các cô đều là người từ thành phố tới. Nghe nói bọn họ tới tìm cô, sao cô lại tới thôn hẻo lánh này của chúng tôi vậy?"
Tới tìm cô?
Biểu tình Trần Tử Huyên hơi cứng lại, thấp giọng phản bác: "Không phải đầu." Anh làm sao có thể tới tìm cô được.
Hang trú ẩn cũng không có đèn điện, chỉ có một ngọn đèn dầu đơn sơ giữa phòng. Dưới ảnh đèn mờ mờ, bóng người bọn họ lung lay chập chùng, mấy người bọn họ trầm mặc ăn chút chảo khoai, ánh mắt đều có chút bận tâm, thỉnh thoảng lại liếc ra cửa hàng.
Trời mưa lớn xối xả như vậy, sao lại đột nhiên đi ra ngoài chứ?
"Bọn họ dù sao cũng chưa quen đường núi. Để tối đi ra xem một chút..." Anh Mạc nhịn không được đeo mũ rơm vào muốn đi ra ngoài tìm.
Trên mặt chị Mạc hiện lên sự lo lắng, một tay kéo áo anh ta, nhỏ giọng nói: "Mưa lớn như vậy mà bên ngoài còn sấm chớp không ngừng. Anh chỉ có một chiếc đèn pin, lỡ sẩy chân xuống núi thì...Thì em biết phải làm sao..."
Trần Tử Huyên nhìn cặp vợ chồng trước mắt, đáy lòng lại thêm hận Nguyễn Chi Vũ ba phần.
Trời mưa xối xả còn gây phiền toái cho người khác. Trú mưa còn muốn cho chủ nhà phải lo lắng, anh cho mình là con trời, muốn tất cả mọi người đều phải chú ý tới mình hả? Thật là đáng ghét.
"Đừng nghĩ vậy, anh rất quen thuộc đường đi. Không có việc gì đâu." Anh Mạc vỗ vỗ vai vợ, vừa đẩy cửa muốn đi ra.
Đúng lúc này cửa chính mở ra, đám người Nguyễn Chi Vũ đã trở lại rồi.
Mấy người bọn họ ai nấy đều ướt đẫm trông có vẻ chật vật, trên tay lại cầm theo một chiếc lưới lớn, trong lưới có tới tầm hai mươi mấy cân cá.
"Trời mưa lớn như vậy mà mấy người lại chạy tới sông câu cá." Chị Mạc thấy bọn họ bình an trở về không khỏi thở dài một hơi, nhanh chân chạy tới giúp.
"Không cần, chúng tôi tự làm được." Nguyễn Chi Vũ ngẩng đầu nhìn chị Mạc trước mắt, trầm giọng nói một câu.
Chị Mạc đối diện với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Nguyễn Chi Vũ, chỉ cảm thấy người đàn ông này có khí chất vô cùng cao ngạo. Trách không được chồng của cô ta không dám khuyên bọn họ đừng ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!