Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Anh lạnh mặt, ném đôi đũa chiên cá trong tay vào tay của Lệ Hướng Bắc: "Tự làm đi." 

"Tôi sợ dầu mỡ. Chi Vũ, tôi đâu có chuyên nghiệp như cậu đầu... Cậu làm cái quái gì vậy?" Bình thường cậu Lê rất ít khi vào phòng bếp nên đương nhiên không có tay nghề cao như vậy. 

Nguyễn Chi Vũ không để ý tới anh ta, mà lúc này tại phòng bếp, Lê Hướng Bắc đang bị dầu bắn cho một trận gào khóc thảm thiết lúc, rốt cục lát sau cũng thỏa mãn bề một đĩa cá chiên thơm lừng đi ra bên ngoài. 

"Không cần khách khí, đây là tôi chiên đó. Mau tới đây." Lệ Hướng Bắc đặc biệt không biết xấu hổ liên tục mời chào người khác tới ăn. 

Trần Tử Huyên mặc dù có chút bất mãn với đám người Lệ Hướng Bắc nhưng quả thực con cá chiên này rất thơm, khiến cô cảm thấy có chút đói bụng. 

"Cô ăn cái này." 

Nguyễn Chi Vũ đi ra bưng theo một chiếc bát to, đặt ở trước mặt cô. 

Lệ Hướng Bắc nhướn cổ muốn nhìn xem đó là món gì: “Cháo cả hầm đậu đen.” 

Chị Mạc đi ra cười tươi, mở miệng nói với Trần Tử Huyên: "Người đàn ông nhà cô thực sự rất có khả năng chăm sóc người khác đấy. Cái này thích hợp cho cô ăn, ăn nhiều một chút. Bồi bổ thân thể." 

Chị Mạc nói câu “Người đàn ông nhà cổ” khiến sắc mặt Trần Tử Huyên nhất thời trầm xuống. 

"Không ăn." Cô đến liếc mắt cũng không buồn nhìn Nguyễn Chi Vũ, chỉ lạnh nhạt nói lời từ chối. 

Ăn đồ ăn cậu Nguyễn nấu ư? Cô còn chưa có nhiều may mắn đến thế. 

Nguyễn Chi Vũ như đoán được tâm tình cô không vui, tiến lên một bước, quần áo trên người vẫn còn ướt, đè nén tâm tình nói: "Nghe lời đi." 

Nghe cái gì mà nghe! Trần Tử Huyên cảm thấy cực kỳ tức giận. 

Như thể cô đang muốn làm loạn, hiện tại cô xui xẻo như vậy cũng đều vì anh mà ra. 

Không khí trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, Lê Hướng Bắc nhìn vẻ mặt không vui của Trần Tử Huyên, chậm giải thích rõ một tiếng: "Trần Tử Huyên, người bắt cóc cô không phải do chúng tôi phải tới..." 

"Câm miệng!" Nói còn chưa dứt lời, Nguyễn Chi Vũ đã lớn tiếng quát. 

Anh vừa dứt lời, những người khác lúc này mới chú ý tới viền mắt của Trần Tử Huyên đỏ bừng, đại khái là bởi vì cô nhớ lại những chuyện trước đó xảy ra với mình. 

"Có phải có chút hiểu lầm gì đấy không?" Chị Mạc kỳ quái nhìn Trần Tử Huyên. 

Cô lắc đầu, thấp giọng nói một câu: "Tôi không đói bụng." 

Cô nói xong liền bước vào phòng trong như đang muốn tránh mặt một vài người. 

"Chị Vũ, nếu cậu không nói rõ ràng với cô ấy, Trần Tử Huyên chắc chắn sẽ hận cậu..” Lê Hướng Bắc buồn buồn hít một hơi sâu. 

Ai gặp phải loại chuyện này chắc hẳn cũng sẽ rất căm hận, nhưng Lê Hướng Bắc cảm thấy 

rất kỳ quái, Nguyễn Chi Vũ vậy là lại biết cô nàng này kén ăn tới mức đó. Quả thật là không dễ nuôi mà. 

Trần Tử Huyên ngồi lên tấm ván gỗ rồi ẩn mình vào căn phòng nhỏ bên trong, tinh thần cô có chút sa sút, mặt cúi gằm xuống, đôi mắt nhìn vào vùng bụng phẳng lì của mình. Cô nhớ lại những gì Nguyễn Chi Vũ đã nói trước đây, khuôn mặt lộ ra vài phần tủi thân. 

“Cô gái, đừng giận chồng nữa” Chị Mạc chậm rãi đi vào, ân cần thuyết phục. 

Trần Tử Huyên lập tức phản bác lại: "Anh ta không phải!" 

Chồng ư! Cô cảm thấy có chút khó chịu khi nghe thấy người khác nói Nguyễn Chi Vũ là chồng cổ. 

Chị Mạc không hề tức giận mà còn mỉm cười: "Vợ chồng xích mích và tranh chấp là chuyện bình thường. Đôi khi đàn ông bọn họ không giỏi bày tỏ. Nếu có hiểu lầm gì thì cũng nên bỏ qua.” 

Trần Tử Huyên vẫn im lặng. 

Vừa rồi Lê Hướng Bắc nói rằng người bắt cô không phải do Nguyễn Chi Vũ phái tới. 

Thực sự không phải là người do Nguyễn Chi Vũ phải tới sao? Rõ ràng lúc trước ở bệnh viện anh rất hung dữ... 

“Nhân lúc còn nóng cô mau uống đi, cô đói thì đứa trẻ trong bụng nhất định cũng sẽ đói” Chị Mạc đưa một cái bát sứ to đựng cháo cá hầm đậu đen đến trước mặt cô. 

Trần Tử Huyên ngẩng đầu nhìn bát cháo, vẻ mặt có chút do dự. 

“Đây là chồng cô tự tay nấu đấy. Tranh thủ thời gian uống đi.” 

Chị Mạc thân thiết thúc

 

Nhấn Mở Bình Luận