Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Rất nhanh đám người Lệ Hướng Bắc đã khóa chặt cửa lại, bọn họ tìm thấy một chiếc bật lửa và đem nó đến chỗ đống củi bật lên, lúc này hang động mới sáng trở lại. 

"Ha ha..." Lệ Hướng Bắc cười ranh mãnh. 

Ánh sáng của đống lửa kia chiếu vào nơi hai người họ đang ngồi, càng toát lên vẻ mập mờ. 

Trần Tử Huyên nhìn thấy vẻ mặt hiếu kỳ và dò xét của những người đàn ông này thì hai má bất chợt đỏ bừng, cô vùng vẫy nghiến răng nghiến lợi nói: “Buông tôi ra!” Thật mấy mặt. 

"Khi họ không tồn tại" 

Nguyễn Chi Vũ ôm thân thể gầy yếu của cô, trong nhất thời không muốn buông ra, anh rủ mắt xuống nhìn đôi mắt trong veo cứng cỏi của cô, như đang dỗ dành: "Ngủ đi, đừng làm ồn nữa." 

Ai mới là người đang gây rắc rối? Trần Tử Huyên thật sự rất tức giận. 

“Buông tôi ra.” Cô không dám ồn ào, chỉ có thể thấp giọng kháng cự. 

Nguyễn Chi Vũ nhìn bộ dáng kích động của cô, trong lúc nhất thời không biết xử lý như thế nào, trước nay anh cũng không am hiểu nhiều về phụ nữ. 

Trầm mặc một hồi, đột nhiên anh đưa tay sờ trên đỉnh đầu có như đang trấn an tinh thần cô. 

Đầu Trần Tử Huyên bỗng xuất mấy vạch đen, rực tiếp kiểm đều đen. 

Đám người Lệ Hướng Bắc ngoan ngoãn quay người sang chỗ khác, nghĩ vạn nhất đêm nay Nguyễn Chi Vũ kích động làm ra chuyện gì thì mấy người bọn họ cũng phải giả cầm giả điếc mà thôi. 

Đêm từ từ buông xuống, ngoài cửa gió rít gào kèm theo tiếng mưa rơi, vốn dĩ có chút khó ngủ nhưng chỉ một lát sau ai nấy đều dần dần nhắm mắt thiếp đi. 

Thế nhưng Trần Tử Huyên căn bản không tài nào ngủ được! 

"Buông ra." Cô vẫn như cũ, muốn kiên trì dùng sức đẩy người đàn ông bên cạnh ra. Nhưng sức lực của Nguyễn Chi Vũ lớn như vậy, căn bản cô vẫn không thể nào thoát được. 

Bị anh ôm chặt như vậy khiến lồng ngực Trần Tử Huyên nổi lên cảm xúc bất lực và tủi thân, cô cũng không thích già mồm cự cãi, có thể do tiếng mưa bên ngoài khiến cô cảm thấy tủi thân, viền mắt cũng nhanh chóng trở nên ươn ướt. 

Cô không có ý muốn đánh thức người khác nên hạ giọng tức giận nói: "Nguyễn Chi Vũ, anh có xuất thân tốt nên tất cả mọi người đều phải thuận theo anh. Tôi đã làm gì sai với anh ư? Tôi ở chung với anh rồi mang thai cũng bị giải đi tới cục dân chính như một phạm nhân để lĩnh giấy chứng nhận với anh, các người coi tôi là cái gì..." 

Thanh âm dần dần trở nên nghẹn ngào: "Sau đó anh còn nói không muốn đứa bé này, yêu cầu người ta phá thai cho tôi. Tôi... Tôi biết tôi không trèo cao nổi anh, nhưng anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy!" 

Cô cực lực đè nén thanh âm, thanh âm này rất thấp rất nhẹ nhưng sau khi Nguyễn Chi Vũ nghe được, thân thể không kìm được mà khẽ run một chút. 

Anh cúi thấp đầu nhìn chằm chằm cô, ngọn lửa phía trước chiếu lên khuôn mặt quật cường của Trần Tử Huyên càng thêm mờ mờ ảo ảo. 

Cô chính là người con gái như vậy, không giả tạo không giấu giếm, mất hứng hay không vừa ý đều sẽ cật lực phản kháng. 

Đáy mắt Nguyễn Chi Vũ hiện lên tâm tình phức tạp, đôi tay đang ôm lấy cô hơi buông ra... 

Nhưng đột nhiên Trần Tử Huyên như là nghĩ tới chuyện gì, khẩn trương trở tay lôi anh lại: "Tôi, tôi sẽ không bỏ đứa bé này!" Thanh âm của cô có chút run rẩy. nói 

"Nguyễn Chi Vũ, tôi sẽ không bỏ đứa bé đầu. Tôi sẽ tự thân nuôi nấng nó, tuy tôi không thể cho đứa trẻ sống trong điều kiện tốt nhất, nhưng tôi sẽ cố hết sức mình..." 

Hai tay của cô nắm thật chặt cánh tay anh, lực đạo mang theo chút hèn mọn cầu xin: "Tôi muốn giữ lại đứa bé này, tôi muốn giữ lại, tôi xin anh..." Trong hốc mắt của cô dần xuất hiện nước mắt long lanh. 

Nguyễn Chi Vũ nặng nề cúi đầu xuống nhìn cô, có chút vội vàng và run rẩy hôn lên môi cô, giọng nói của Trần Tử Huyên nhanh chóng dừng lại, ngay cả thân thể cũng cứng đờ. 

Không phải bởi vì anh đột nhiên hôn cô, mà là... 

"Xin lỗi.." 

Nguyễn Chi Vũ khàn khàn lên tiếng, giống như rất gian nan mới có thể nói ra được hai chữ này. 

Trong lòng Trần Tử Huyên chấn

 

Nhấn Mở Bình Luận