Tuy nhiên Trần Tử Huyên chú ý tới bàn tay Nguyễn Chi Vũ đang ôm mình, anh dùng rất nhiều sức giống như đang vô cùng cẩn trọng.
Người đàn ông này hình như làm bất cứ chuyện gì đều giữ thái độ nghiêm túc như vậy, cô nghiêng đầu qua quan sát, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ tuấn tú nghiêm cẩn của anh.
"Nhìn cái gì?"
Nguyễn Chi Vũ cảm nhận được ánh mắt của cô, tùy ý hỏi một câu.
Trần Tử Huyên giống như bị đuối lý, lập tức quay đầu sang chỗ khác: "Không có gì."
Ngay tại lúc vừa quay đầu, con người Trần Tử Huyên đã thình lình trợn to giống như đang cực kỳ khẩn trương, hai tay tóm thẳng đến cạp quần của Nguyễn Chi Vũ...
"Trần Tử Huyên, cô, cô làm cái gì..."
Một giây kế tiếp khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ biến sắc, bước chân cũng vì thế mà đựng lại. Không dám tin nhìn cô gái trong ngực nhân lúc anh không kịp phản ứng mà cởi dây lưng của anh ra.
Lê Hướng Bắc nghe được tiếng kêu của Nguyễn Chi Vũ đều giật mình, vội vã quay đầu lại, ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn cô.
"Trần Tử Huyên, cô đừng đói khát tới vậy chứ?"
Lệ Hướng Bắc tức giận hô to với cô, trước mặt mọi người mà dám cởi dây lưng của đàn ông, yêu nữ này quả là to gan lớn mật.
Nguyễn Chi Vũ giống như bị hành động của cô làm cho kinh sợ, nhất thời cũng không lên tiếng ngăn cản cô.
Bộp!!!
Trần Tử Huyên không để ý tới biểu tình khác thường của bọn họ, nhanh chóng rút dây lưng bên hông của Nguyễn Chi Vũ ra, không nói hai lời dùng sức đánh về tán cây bên cạnh một cái.
Đám người Nguyễn Chi Vũ lúc này mới chú ý tới tán cây bên cạnh có không ít những loài rắn lục độc.
Con rắn vừa rồi cách hai người một khoảng vừa bị Trần Tử Huyên dùng dây lưng đánh trúng, rơi xuống đất hôn mê bất tỉnh.
"Thả tôi xuống đi!"
Bọn họ đã vượt qua dòng suối kia, Trần Tử Huyên từ trong ngực anh nhảy xuống, nhân lúc con rắn độc kia còn đang choáng váng cô Nhật lấy hòn đá lớn bên cạnh trực tiếp đập cho tới khi con rắn không còn động đậy nữa.
Nhìn thấy con rắn đã chết hẳn, lúc này cô mới cầm chiếc thắt lưng, vẻ mặt kêu ngạo nói: "Muốn cắn tao này!"
lúc này đám đàn ông phía sau Trần Tử Huyên nêu đặc biệt ngây ngốc, cả Nguyễn Chi Vũ cũng không kịp phản ứng lại.
Bình thường con gái đều là những người sợ rắn, thế mà cô gái này lại không sợ, còn hết lần này tới lần khác ra tay đập nó...
Lệ Hướng Bắc dẫn đầu cười to: "Trần Tử Huyên, có khẩn cấp rút dây lưng của Chi Vũ để bảo vệ cậu ấy, quả không hổ là nữ anh hùng."
"Cô vừa nhìn thấy con rắn đó muốn tấn công mà đã ra tay với nó rồi."
Trần Tử Huyên thấy bọn họ mỗi người đều đang chê cười mình, có chút thẹn quá hoá giận, nhìn về phía bọn họ rồi rống lên một tiếng: "Lê Hướng Bắc, anh mà nói thêm câu nữa tôi sẽ dùng dây quất anh nha!"
"Được, vừa rồi chúng tôi còn lo lắng cho cô, quả thực là lo lắng thừa. So với chúng tôi cô còn hung hãn hơn nhiều, ha ha ha... Chi Vũ thích cưới vợ hiền lành nũng nịu lại còn đáng yêu. Trần Tử Huyên cô đừng có bạo lực thải quá, cẩn thận bị Chi Vũ ghét bỏ đó nha."
Trần Tử Huyên bị bọn họ cười nhạo, trên mặt không ngừng lên sự xấu hổ.
Đây chỉ là thói quen bảo vệ chính mình của cô, Trần Tử Huyên không hề có chút nhu nhược, cô vẫn luôn là một người không có ai để dựa dẫm nên chỉ có thể tự mình kiên cường.
Nguyễn Chi Vũ dùng bàn tay xoa lấy đầu cô, lúc này cô mới phục hồi lại tinh thần.
Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên đối diện với nụ cười của anh, đây là lần đầu tiên cô trông thấy người đàn ông này mỉm cười.
"Trần Tử Huyên, sau này cần nhờ tới cô bảo vệ tối rồi." Tâm tình Nguyễn Chi Vũ xem ra không tệ, vậy mà lại có tâm trạng nói đùa với cô.
Khuôn mặt Trần Tử Huyên nhanh chong đỏ ửng lên, sau đó anh kéo tay cô cùng đi về phía trước.
Mặc dù là trời mưa xối xả khiến cả ngôi làng này di tản trở thành một đống hoang vắng hỗn độn nhưng mấy người bọn họ đi cùng nhau vừa đi vừa nói chuyện cười đùa khiến bầu không khí quả thực cũng vui vẻ hơn nhiều.
"Nguyễn Chi Vũ, tôi hỏi anh một việc?" Trần Tử Huyên thấy tâm tình của anh tốt, đánh bạo tiến sát lại gần người anh.
"Sau này tôi có thể đặt tên cho con của chúng ta không?" Cô kéo cánh tay anh, có chút khẩn trường nhìn anh nói.
Nguyễn Chi Vũ nghe từ “con của