Sắc mặt Trần Tử Huyên vừa khiếp sợ vừa phức tạp, ngực không hiểu sao bỗng dâng lên cảm giác khó chịu, vốn dĩ cô đang nắm chặt tay của Nguyễn Chi Vũ liền không tự chủ buông lỏng ra...
“Dáng vẻ thật giống...”
Người phía sau nhìn Trần Tử Huyên và Lưu Oánh Oánh đột nhiên xuất hiện ở phía trước, vẻ mặt đều giật mình.
“Trần Tử Huyên, cô có chị em song sinh không?” Ngay cả Lê Hướng Bắc cũng dàn sát vào cô, hỏi một câu.
Trần Tử Huyên không để ý tới anh ta, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Chi Vũ, bên tai mơ hồ truyền tới những tiếng kinh ngạc cảm thán nhỏ vụn. Tâm trạng của cô đột nhiên dâng lên cảm giác mất mát, cái cảm giác này giống như mình là một loại hàng thứ phẩm.
Bởi vì nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau thâm tình ở trước mặt, một khối băng như Nguyễn Chi Vũ mà lúc này ánh mắt của anh nhìn người phụ nữ trong lòng lại dịu dàng như vậy.
Người phụ nữ mảnh khảnh rúc trong lòng Nguyễn Chi Vũ, dường như cảm nhận được ảnh nhìn của Trần Tử Huyên, cô ấy nén lệ ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Chỉ một giây sau ngay cả Lưu Oánh Oánh cũng khiếp sợ vì dung mạo của hai người quả giống nhau.
Nhưng ngay lúc nhìn về phía Trần Tử Huyên, cơ thể người phụ nữ ở đối diện đột nhiên mềm nhũn, hai mắt nhắm lại.
“Oánh Oánh..” Nguyễn Chi Vũ khẽ lắc cô ấy, vẻ mặt lo lắng.
“Cơ thể Lưu Oánh Oánh rất yếu." Phi Cơ trực thăng vừa dừng lại, Ngô Tuấn Khải lập tức chạy tới thúc giục Nguyễn Chi Vũ:
“Lập tức đưa Oánh Oánh trở về bệnh viện, bác sĩ không cho cô ấy rời đi, nhưng cô ấy kiên trì muốn tới đây gặp cậu trước.”
Nguyễn Chi Vũ nghe Ngô Tuấn Khải nói như vậy, vội vàng bế cô ấy lên bước nhanh về phía phi cơ trực thăng.
Nhân viên đi theo không dám chần chừ lập tức mở cửa ra. Nguyễn Chi Vũ cẩn thận đặt người phụ nữ tái nhợt suy yếu lên ghế ngồi.
Trần Tử Huyên đứng ở phía sau im lặng nhìn anh.
Phi cơ trực thăng lập tức khởi động, vội vàng bay về phía bệnh viện. Trần Tử Huyên nhìn phi cơ trực thăng cất cánh tay phải hơi nắm chặt.
Cô cúi đầu, trong mắt hiện lên chút mất mát. Anh đã quên cô mất rồi..
Anh ôm người phụ nữ anh yêu nhất, vội vàng rời đi.
Bỏ quên cô ở nơi này.
“Vừa rồi anh ấy mới nói muốn dẫn mình cùng rời khỏi nơi này, nhanh như vậy mà anh ấy đã quên rồi.” Cô ngơ ngẩn nhìn tay trái của mình, trong lòng bàn tay vẫn còn lực anh nắm chặt tay có khi nãy.
Chẳng trách anh đối xử tốt với cô như vậy, hóa ra ngay từ đầu cái gọi là quan tâm đó vốn không thuộc về cô.
Dường như cô đột nhiên suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, đè nén hèn mọn nơi đáy mắt mà bật cười: “Mình nghĩ linh tinh gì thế, bị Triệu Dịch Kiệt làm tổn thương đã đủ sâu rồi, mình sẽ không ngớ ngẩn như vậy nữa đâu”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!