Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng tài cao lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

“Thân thể cô sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không, ngày đó cô bị bắt cóc làm tôi rất lo lắng cho cô, tôi cũng đi theo bọn Nguyễn Chi Vũ cùng vào trong thôn tìm cô...” 

Triệu Dịch Kiệt vừa lúc lái xe đi qua thì gặp được cô, vẻ mặt liền kích động xuống xe chạy tới, mở miệng liền thao thao bất tuyệt mà nói. 

“Cảm ơn đã quan tâm.” 

Trần Tử Huyên lạnh giọng, tự giác lui về phía sau một bước, cùng anh ta giữ chút khoảng cách. 

Triệu Dịch Kiệt thấy cô rõ ràng là xa cách mình, đáy lòng luôn có chút không thoải mái. 

Tốt xấu gì bọn họ cũng từng là vợ chồng, mặc dù anh ta hay bỏ mặc cô, nhưng trong ba năm đó Trần Tử Huyên vẫn luôn bao dung và nhường nhịn anh ta. 

“Lần trước” Ánh mắt Triệu Dịch Kiệt nhìn cô càng thêm nóng rực, lời nói dừng một chút, có chút khẩn trương hỏi: “Tôi muốn hỏi cô, Trần Tử Huyên. Lần trước cô nhảy xuống sông cứu tôi là bởi vì còn yêu tôi, hay là..... Hay là bởi vì cô cho rằng tôi là người đã cứu cô trong chuyến đi tốt nghiệp phổ thông?" 

Trần Tử Huyên nghe anh ta nhắc tới chuyện cũ, đáy mắt rất phức tạp. 

Cô luôn đặc biệt kiềm chế để không nhắc tới cơn ác mộng trong chuyến đi tốt nghiệp cấp ba. Cô khẽ siết chặt tay phải, hít một hơi thật sâu. 

“Đều không quan trọng” Cổ nhàn nhạt trả lời một câu. 

Nói xong cô xoay người muốn bỏ đi. 

“Điều này với tôi mà nói rất quan trọng!” Triệu Dịch Kiệt đột nhiên tiến lên một bước, kích động túm chặt cánh tay của cô, thúc giục hỏi: “Trần Tử Huyên hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc cô còn yêu tôi hay không?” 

Cô dừng lại, nhìn thẳng vào vẻ mặt kiên trì của người đàn ông, chỉ để thấy điều đó thật nực cười. 

Mà trên thực tế việc liều mạng nhảy xuống sông để cứu anh ta rốt cuộc có phải vì cô đã ngộ nhận anh ta là người đã cứu cô trong chuyến đi tốt nghiệp cấp ba hay không... Trần Tử Huyên cũng không rõ ràng lắm. 

Chỉ là không biết tại sao cô lại rất muốn tìm ra người đàn ông đã cứu mình hôm đó, rất muốn, giống như là cô đã nợ đối phương một lời hứa rất quan trọng. 

Trần Tử Huyên cảm thấy khó chịu, không muốn để ý đến anh: “Triệu Dịch Kiệt, hôm nay là ngày đầu năm, anh không quay về ở bên cạnh người yêu nhỏ và con gái của của hai người sao.” 

Anh ta nghe cô nói như vậy, đáy mắt có chút chột dạ. 

Vội vàng giải thích: “Trần Tử Huyên, nếu cô còn yêu tôi, tại sao không dám đối mặt với sự chân thành của mình, tôi bảo đảm sẽ đền bù cho cô, tôi ở bên cạnh Trương Thiên Thiên hoàn toàn là vì con gái của tôi, chỉ cần có cho tôi một ít thời gian để giải quyết. Hơn nữa tôi cũng nghe nói bạn gái cũ của Nguyễn Chi Vũ đã trở về, anh ta còn đưa ra thông báo hủy bỏ đám cưới của hai người." 

Trần Tử Huyên nghe thấy anh ta nói đến việc hủy bỏ đám cưới, bản thân cô cũng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện đám cưới, nhưng khi bọn họ nói ra cô lại trở thành một kẻ đáng thương bị bỏ rơi, nghĩ đến điều đó cô rất bực bội. 

“Không cần anh quan tâm!” 

Trần Tử Huyên bị Triệu Dịch Kiệt quấn lấy làm tâm tình càng thêm tồi tệ, cô lập tức lấy điện thoại ra gọi cho tài xế nhà họ Nguyễn đến đón mình. 

Triệu Dịch Kiệt thấy cô gọi tài xế của nhà họ Nguyễn, cũng không có cách nào níu kéo cô lại, chỉ có thể không cam lòng trừng mắt nhìn chiếc xe kia rời đi.. 

Ngay sau khi Trần Tử Huyên rời đi một lát, Nguyễn Chi Vũ cũng nặng nề mở miệng: “Lái xe! Về nhà họ Nguyễn.” 

“Ách, Chi Vũ, không phải vừa rồi cậu muốn đến quán bar sao?" Lệ Hướng Bắc làm tài xế cho anh hơi run sợ một chút, cảm thấy Nguyễn Chi Vũ lúc này thật đáng sợ. 

"Về nhà họ Nguyễn" Anh không kiên nhẫn mà lặp lại lần nữa. 

Lệ Hướng Bắc kinh ngạc, sẽ không phải là chạy về nhà tìm Trần Tử Huyên gây sự đó chứ. 

“Lần trước Trần Tử Huyên nhảy sông cứu Triệu Dịch Kiệt, có khả năng đơn giản chỉ là cứu người, không có khác..." Lê Hướng Bắc có lòng tốt muốn nói giúp Trần Tử Huyên: “Hơn nữa....” 

“Chi Vũ, hơn nữa hiện tại Lưu Oánh Oánh cũng đã trở lại, đám cưới cũng hủy bỏ, Trần Tử Huyên cũng đã nói qua sau khi sinh con xong cô ấy sẽ chủ động ra đi, cậu đừng làm khó có ấy.” 

Dọc theo đường đi Lê Hướng Bắc có chút nơm

 

Nhấn Mở Bình Luận