Tất cả mọi người đều ngồi ngay ngắn ăn cơm, bầu không khí có phần nghiêm túc. Thỉnh thoảng Nguyễn Ngọc Hoàn sẽ tán gẫu mấy câu về tình hình công ty, Trương Tiểu Vi cũng cười nói mấy chuyện vụn vặt nhà họ Trần.
Triệu Dịch Kiệt là phận con cháu, không dám nói gì. Anh ta lịch sự dùng cơm, những ảnh mắt lại thỉnh thoảng dừng trên người Trần Tử Huyên.
Trần Tử Huyên không quá đói, bị ánh mắt nóng rực đó của Triệu Dịch Kiệt nhìn, trong lòng rất khó chịu.
Cô cúi đầu, vẻ mặt có chút lúng túng, nhất là khi người nhà họ Trần cũng ở đây, khiến cô càng mất tự nhiên hơn.
“Tử Huyên, có phải do mang thai nên trong người cảm thấy không thoải mái không?” Trương Tiểu Vi vẫn ra vẻ quan tâm cô giống như trước đây.
Trần Tử Huyên nhìn liếc nhìn bà mẹ kế ở trước mặt, trong mắt chứa đựng tức giận. Diễn trò! Người phụ nữ này đúng là diễn viên có khác, rất biết diễn trò.
“Cô không thoải mái à?”
Nguyễn Chi Vũ chợt nghĩ đến việc nôn nghén, dùng ánh mắt sâu xa nhìn về phía cô.
“Không, không phải.”
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ, trong lòng cô càng lộ ra vẻ bực bội.
Trần Tử Huyên tiện tay cầm lấy một con tôm trên đĩa, nhàm chán bóc vỏ ra, ngẩng đầu rồi đưa đến bên môi Nguyễn Chi Vũ một cách rất tự nhiên: “Anh ăn không?”
Nguyễn Chi Vũ hơi nheo mắt, nhìn con tôm ở trước mặt mình.
“Này, anh...”
Thế nhưng một giây sau, mặt Trần Tử Huyên chợt đỏ đến tận mang tai.
Nguyễn Chi Vũ cúi đầu xuống, hết sức tự nhiên ăn con tôm do Trần Tử Huyên đưa cho,
nhưng...
“...Đừng ngậm ngón tay tôi” Trần Tử Huyên nhỏ giọng phàn nàn.
Ngón tay giữa của cô truyền đến cảm giác ấm áp, nhiều người như vậy, thật đúng là xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Ừ Ngược lại với cô, Nguyễn Chi Vũ lại vô cùng bình tĩnh, khẽ ừ một tiếng giống như những động tác nhỏ mập mờ qua lại giữa hai người đã trở nên quen thuộc.
Sao da mặt của người đàn ông này lại dày như thế!
Trần Tử Huyên tức đến mức mặt đỏ bừng, vội vàng thu tay lại.
Ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy ánh mắt soi xét của Trần Võ Quyền và Nguyễn Ngọc Hoàn, trong lòng cô chợt thấy lúng túng, nhẹ giọng nói với ông cụ: “Cháu ăn no rồi, mọi người từ từ dùng bữa.”
Cô nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, đi đến vườn hoa phía sau của nhà họ Nguyễn.
Lúc rời đi, Trần Tử Huyên loáng thoáng nghe được giọng nói của ông cụ Nguyễn: “Chuyện của đám trẻ, chúng ta đừng quán nhiều như thế.”
Trần Tử Huyên ngâm tay vào chậu sứ trắng, chà mạnh lên ngón tay, hành động vừa rồi của Nguyễn Chi Vũ thật kỳ lạ.
Một mình cô đi đến định nghỉ mát trong vườn hoa của nhà họ Nguyễn, nhìn đám hoa cỏ quý giá xung quanh, trong lòng có phần ngổn ngang.
Tối hôm qua, rốt cuộc anh và Lưu Oánh Oánh có... Cô đột nhiên rất để ý đến chuyện này.
Trần Võ Quyền và Triệu Dịch Việt đang ở trong phòng khách, Trần Tử Huyên không muốn nhìn thấy bọn họ chút nào. Cô dứt khoát ngồi trong đình nghỉ mát, lấy điện thoại di động ra đọc một số tin tức giải trí, nhìn xem có thể tìm được hành tung tối qua của Nguyễn Chi Vũ hay không.
“Đang xem gì thế?”
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc, khiến Trần Tử Huyên giật mình ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Nguyễn Chi Vũ.
Còn Nguyễn Chi Vũ thì đã nhìn thấy rõ, cô đang tìm kiếm tin đồn liên quan đến scandal dấu hôn mới nhất của Lưu Oánh Oánh.
Anh hỏi một câu không rõ ý tứ: “Ghen à?”
Giọng Nguyễn Chi Vũ thật bình thản, giống như chỉ tùy tiện hỏi mà thôi. Thế nhưng tay phải của anh lại khẽ siết chặt.
“Không phải!”
Chính bản thân Trần Tử Huyên cũng không biết tâm trạng