Đột nhiên cô nghĩ tới một ít chuyện không vui, trong nháy mắt tâm tình như bị rơi xuống đáy
vực.
"Bọn họ bắt nạt tôi..." Trần Tử Huyên rất ít khi tủi thân như vậy, bình thường đều dùng vỏ bọc mạnh mẽ để đối phó với những người xung quanh, một người luôn chịu đựng tất cả những mệt mỏi, quả thực là mệt muốn chết.
Nghe cô nói, trong lòng anh bỗng có chút chấn động. Nguyễn Chi Vũ quen biết cô đã lâu, đây là lần đầu tiên thấy được dáng dấp yếu đuối ấy của cô.
"Ai bắt nạt cô?"
Anh nhích người tiến sát lại gần, tay phải đặt trên hông cô, âm thanh nhẹ nhàng như đang dụ dỗ vậy.
"Ông cụ Nguyễn đó, quả thật rất hung dữ!"
Trần Tử Huyên không thích bị thương, cô sẽ không sa vào những cảm xúc bị thương đau khổ quá lâu. Trong lúc mơ màng như đi vào cõi thần tiên, những người trước giờ cô ghi hận đều đột nhiên quên hết, chỉ nghĩ tới nhà họ Nguyễn mà thôi.
"... Còn có cái người chết tiệt Nguyễn Chi Vũ kia!" Cô lẩm bẩm cái tên này, giọng nói có thêm chút phẫn nộ.
Nguyễn Chi Vũ chán nản, hình như cô gái trong ngực kia vô cùng bất mãn với anh, không ngừng mà than thở càu nhàu. Nếu như bình thường anh nhất định sẽ lay cho cô tỉnh rồi hung hăng dạy dỗ một trận, tuy nhiên hôm nay...
Ngày hôm nay, thôi quên đi!
Cô gái chết tiệt này chắc hẳn ngâm nước lâu quá nên mụ mị đầu óc rồi.
Nếu không cô cũng sẽ không vùi vào ngực anh mà ngủ ngoan như vậy đâu, Nguyễn Chi Vũ vén mái tóc dài của cô ra phía sau, ánh mắt cứ ngưng đọng mà yên tĩnh nhìn cô ngủ...
Trần Tử Huyên thực sự rất mệt mỏi, nhất là ngày hôm nay gặp mấy người nhà họ Trần, bình thường cô không thích đầu khẩu nhưng mỗi lần gặp phải cha cô-Trần Võ Quyền và mẹ kế Trương Tiểu Vi thì sẽ nghĩ tới chuyện mẹ cô tự sát.
Thân thể cô theo bản năng dính sát vào người Nguyễn Chi Vũ, hai tay vòng qua ôm lấy người anh, chôn mặt trong bộ ngực rắn chắc ấy, dường như chỉ cần nghe được hơi thở của anh cũng cảm thấy có an tâm.
Nguyễn Chi Vũ không khỏi thấp giọng cười ra tiếng...
Trần Tử Huyên ngủ một giấc tới tận sáng hôm sau, rất ít khi cô ngủ được một giấc thoải mái tới vậy. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nhất thời còn tưởng mình vẫn đang mơ.
“Rời giường đi." Nguyễn Chi Vũ đã sớm đã tỉnh lại, anh biết cô tối qua còn chưa ăn gì.
Trần Tử Huyên như gặp quỷ, lập tức bò dậy từ trên giường.
Cô tiếng vào trong phòng tắm rửa mặt, đầu óc không ngừng hồi tưởng lại chuyện phát sinh tối hôm qua.
Nhưng khi cô nhìn vào trong gương thấy tóc của mình rồi tung không ra hình thù, lập tức chạy ra ngoài hét lên: "Nguyễn Chi Vũ, rốt cuộc tối hôm qua anh làm gì tôi vậy?”
Nguyễn Chi Vũ nghĩ tới dáng dấp lăn lộn lúc ngủ của cô đêm qua, có chút tức giận nói: "Trần Tử Huyên, tối qua cô mạnh bạo ôm tôi cả một đêm đó!"
Mạnh bạo ôm anh?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!