“Cửa không khóa!” Giọng nói thô ráp khó chịu mang theo tức giận.
"Người đầu!"
Sau khi Lưu Oánh Oánh đem quần áo của mình mặc vào, sắc mặt cũng rất xấu, cô ta ngay lập tức chạy tới.
Cả hành lang vắng tanh không một bóng người.
“Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy một bóng đen ở đây?” Một người trong số đó hoài nghi nói.
"Có thể là nhìn nhầm rồi. Bên phía Diệm Hỏa rất chú trọng sự riêng tư của khách hàng, mà chúng ta ở tầng 35 có quyền được bảo vệ đặc biệt .."
"Ở hành lang và thang máy đều có camera. Ông chủ của Diệm Hỏa là ai vậy? Tôi sẽ đi tìm anh ta!" Lưu Oánh Oánh vẻ mặt đầy kiêu ngạo, trong lòng dấy lên một chút lo lắng.
Khi những người khác nghe thấy lời này, trên mặt đều lộ ra vẻ phức tạp: "Oánh Oánh, ông chủ của quán bar này có thể là ... Tôi nghe nói là cậu chủ nhà họ Nguyễn..."
Nguyễn Chi Vũ.
Không thể để anh ấy biết, tuyệt đối không thể:
Sự hoảng sợ lóe lên trong mắt Lưu Oánh Oánh, ngay sau đó cô ta liền thay đổi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn những diễn viên này lớn tiếng nói: "Mọi người phải nhớ kỹ rằng hôm nay là tôi bị buộc phải đến đây ..."
Những người còn lại đều cảm thấy khó hiểu, nhưng thấy Lưu Oánh Oánh đột nhiên trở nên căng thẳng như vậy, liền muốn biết đã xảy ra chuyện gì?
Có lẽ nào vị kim chủ bí ẩn đứng sau lưng nâng đỡ cô ta chính là ...
"Các người còn đứng ngốc ở đây làm gì? Đi tìm cho tôi! Xem vừa rồi có ai nghe trộm ngoài cửa không?" Lưu Oánh Oánh tâm thần bất định mở miệng rộng to.
"Này, thả tôi ra, tôi không biết anh!"
Lúc này, Trần Tử Huyên đang vật lộn với một người đàn ông lạ mặt trong Toilet nam ở hành lang bên trái tầng 35 của toà nhà Diệm Hỏa.
Vừa rồi khi cô đang đứng trước phòng riêng của Lưu Oánh Oánh nghe trộm, nhìn thấy người bên trong lao ra muốn bắt mình cô thật sự sợ hãi, nhưng bất ngờ có một người đàn ông lạ mặt đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, kéo cô vào trong Toilet nam này.
"Lưu Oánh Oánh!"
Người đàn ông sức lực rất lớn, giọng nói khàn khàn, thân thể say khướt, thần sắc mơ hồ không được tỉnh táo, dùng tay phải ra sức bóp cổ cô rồi đẩy thật mạnh, lưng Trần Tử Huyên bị ép vào tường.
"Tôi, tôi không phải Lựu Oánh Oánh..."
Trần Tử Huyên bị anh ta đẩy vào trong Toilet, không gian nơi này rất nhỏ hẹp, lại bị người đàn ông này áp chế nên cô gặp khó khăn khi đẩy anh ta ra.
Cô dùng sức chống tay vào lồng ngực anh ta ngăn không cho anh ta đè xuống, nhưng người đàn ông này lại rất hưng phấn, hai mắt đầy tơ máu đỏ ngầu, hung hăng nhìn chằm chằm cô, Trần Tử Huyên bị anh ta nhìn, sống lưng có chút phát lạnh.
"Lưu Oánh Oánh, người phụ nữ ti tiện..."
Anh ta hét lớn, duỗi tay phải ra và đóng sập cửa toilet lại.
Trần Tử Huyên bắt gặp ánh mắt tràn ngập hận thù và kìm nén dục vọng của anh ta, trong lòng cô thấy sợ hãi vô cùng, cô vội vàng hướng ngoài cửa kêu cứu, thế nhưng hoàn toàn vô ích. Những kẻ đến quán bar Diệm Hỏa này đều là dân chơi, cho nên bọn họ sẽ không bao giờ tự mình can thiệp vào việc riêng tư của người khác.
"A..."
Cô vươn tay muốn ngăn cánh cửa đóng lại, nhưng ngón tay bị cánh cửa kẹp trúng, đau đến mức cô hét to lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!