Mà trước mắt hiện ra khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đọng lại trên đó là sự giận dữ không thể kiềm chế được, lạnh lùng mắng cô.
Trần Tử Huyên nhìn chằm chằm Nguyễn Chi Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đầu óc có chút trì độn.
Lúc này những người phục vụ cùng mấy vị khách trong hành lang tò mò nhìn về phía họ, liếc
mắt một cái đã nhận ra là Nguyễn Chi Vũ đang đứng đó, toàn bộ hành lang chìm vào im lặng, không còn ai dám lên tiếng nói chuyện nữa.
"Tôi đang hỏi cô, sao cô lại chạy tới nơi như vậy? Không phải tôi đã nói là cô không được phép ra ngoài rồi sao?" Nguyễn Chi Vũ dường như rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.
Anh dùng sức nắm lấy cổ tay cô không ngừng siết chặt, đau đớn làm cho cô giật mình tỉnh
lai.
"Đau quá, buông tôi ra!"
Trần Tử Huyên nghe anh dùng giọng điệu lạnh như băng chất vấn mình, trong lòng cảm thấy xót xa tủi thân, anh ấy chưa biết chuyện gì xảy ra vậy mà lại mắng cô rồi.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đau đớn co rúm vào nhau, má phải rõ ràng còn in dấu bàn tay đỏ ửng, tay trái thì bầm tím một mảng lớn, sắc mặt của Nguyễn Chi Vũ càng thêm âm trầm đáng sợ.
Anh lạnh giọng quát lớn: "Trần Tử Huyên, cô thích chọc tức tội lắm phải không? Cô có cần suốt ngày tìm phiền toái cho tôi như vậy không, lại không biết quan tâm..."
“Đứa nhỏ không sao.” Cô cắn môi phản bác một câu.
Lời nói của Nguyễn Chi Vũ dừng lại ngay lập tức, đứa nhỏ? Cô ấy cho rằng chỉ là vì đứa trẻ...
Đôi mắt sắc bén của anh hung hăng nhìn cô chằm chằm: "Cô lập tức quay về nhà cho tôi! Từ hôm nay trở đi cô không được phép bước ra khỏi nhà họ Nguyễn một bước!" Thanh âm nặng nề mà lạnh lùng khiến người ta phải rùng mình.
Trần Tử Huyên chống lại đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của anh, trái tim cô lập tức trở nên nguội lạnh.
"Chi Vũ, tôi đưa cô ấy đến đây."
Lệ Hướng Bắc vội vàng chạy đến, anh ta ở trong thang máy bên kia đã nghe được Nguyễn Chi Vũ không ngừng giáo huấn cô, nhưng thật sự anh ta nghe không nỗi nữa đành phải lên tiếng.
Anh luôn cảm thấy Nguyễn Chi Vũ quả khắc nghiệt cùng ... khẩn trương.
“Cậu!” Nguyễn Chi Vũ nhìn Lê Hướng Bắc đứng trước mặt, sắc mặt cũng rất khó coi: "Ai kêu cậu tự ý đưa cô ấy đi chơi! Tôi có đồng ý cho cậu làm như vậy chưa?”
Lê Hướng Bắc kinh ngạc khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, anh quả thực đang rất tức giận.
“Là tôi muốn Lê Hướng Bắc đưa tôi ra ngoài." Trần Tử Huyên trong tim nghẹn một ngụm khí, lập tức ở trước mặt anh đứng ra bảo vệ Lê Hướng Bắc, cố chấp ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: "Tôi muốn đi ra ngoài, tại sao phải cần anh cho phép!"
Nhìn bộ dáng cô lúc này, vẻ mặt của Nguyễn Chi Vũ trở nên tối tăm ảm đạm hơn trước.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!