(152)
Bị người khác nhìn thấu tâm tư, quả thực vô cùng khó chịu.
Tô Hy né tránh cái chạm của Lục Thiên Quân, cô quay sang chỗ khác, tâm trạng cực kỳ rối bời. Là chính cô nói sẽ cho Lục Thiên Quân một cơ hội nữa, bởi vì bản thân cô đã mềm lòng rồi.
Cô vẫn còn yêu anh, thậm chí là ngày đêm đều nhớ tới anh, sự thật này cô không thể phủ nhận được. Nhưng dù sao cô và anh cũng đã kết thúc từ lâu, bây giờ còn dính líu tới nhau, kỳ thực thì cô cũng không biết mối quan hệ này là đúng hay sai nữa.
Lục Thiên Quân biết rất khó để bắt đầu lại một mối quan hệ đã đổ vỡ, và còn là chính do anh gây ra. Anh không ép buộc cô, chỉ có thể từ từ bù đắp lại cho cô mọi thứ, từng chút một bước vào cuộc sống của cô thêm một lần nữa. Ngay vào giây phút này đây, anh đã nhìn thấy từ sâu trong ánh mắt cô đã có một tia dao động rồi.
- Bé con!
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng ôm lấy cô từ sau, khẽ gục đầu vào bờ vai của cô. Cô khẽ cụp mi mắt lại, rụt rè muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng với sức lực yếu ớt này thì gần như là không thể.
Lục Thiên Quân khoá chặt cô trong vòng tay của mình, khẽ dỗ dành:
- Đừng giận anh nữa có được không? Cùng anh về nhà nhé!
Câu này của Lục Thiên Quân vừa phát ra đã khiến cho Tô Hy kích động rồi. Anh dựa vào đâu mà muốn cô đến thì đến, muốn cô đi thì đi? Mặc dù rất yêu anh, nhưng cô thật sự không muốn cuộc sống của mình bị người khác chi phối hoàn toàn, hôn nhân và tình yêu cũng cần phải có bình đẳng mà.
Anh cứ như vậy, khiến cho cô có cảm giác như bản thân mình rất dễ dãi, cho nên mới không được đối phương tôn trọng.
Cô cũng là một người phụ nữ bình thường, có lòng tự trọng rất cao, làm sao có thể chấp nhận được những chuyện này chứ?
- Lục Thiên Quân, là khi xưa anh nói ly hôn em trước, giờ anh lấy tự tin gì mà chắc chắn rằng em sẽ đồng ý quay lại với anh?
Trước giờ Tô Hy ngoài mặt luôn tỏ ra bình thản không quan tâm, nhưng trong lòng cô thì có để ý đó. Cô để ý tất cả mọi thứ xung quanh anh, cô sẽ ghen nếu như bên cạnh anh có người phụ nữ khác, thậm chí là lúc cùng anh ly hôn, cô cũng để ý tới thái độ và biểu cảm của anh. Dù cho biết rõ ly hôn sẽ là kết quả cuối cùng của một cuộc hôn nhân hợp đồng, nhưng cô vẫn luôn mong rằng cuộc hôn nhân này sẽ không kết thúc. Bởi vì cô yêu anh, cô đã bị sự dịu dàng của anh làm cho rung động, thậm chí là ảo tưởng anh cũng yêu cô. Chỉ cho tới khi Hàn Nhi xuất hiện, anh vì Hàn Nhi mà ly hôn, cô mới biết rằng hoá ra bản thân chỉ là một thế thân mà thôi.
Nhớ lại ngày ly hôn của 4 năm trước, trái tim cô vẫn còn âm ỉ đau, giống như một vết thương lòng khó có thể chữa khỏi.
Lục Thiên Quân đột ngột xoay người Tô Hy lại, ghì chặt hai vai cô, khiến cho cô giật mình mà đứt đoạn những dòng suy nghĩ miên man. Cô nhìn anh, dường như nhìn ra được trong ánh mắt anh là một sự kích động khó mà có thể tả thành lời:
- Bé con, anh sai rồi. Anh biết dù cho bản thân mình có giải thích thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể bù đắp được cuộc sống người mẹ đơn thân của em trong suốt 4 năm qua. Nhưng chỉ cần em đồng ý thôi, chúng ta sẽ lập tức quay trở lại như trước, được không em?
- Chúng ta là gì của nhau chứ? Giọt nước đã tràn ly, thật sự rất khó để quay trở lại như trước.
Đối với tình yêu, Tô Hy cảm thấy rất tự ti, bởi vì cô đã hai lần đổ vỡ do có người thứ ba xuất hiện. Cô chỉ có thể dè dặt từng chút một, cũng không dám tin tưởng hoàn toàn bất kì ai nữa. Đôi khi yêu là một chuyện, có đến được với nhau không lại là một chuyện khác, thật sự rất khó nói. Một phần cũng là do có duyên nhưng không nợ, định mệnh không cho phép hai người đến với nhau.
Lục Thiên Quân vẫn giữ chặt lấy bả vai cô, nhẫn nại thuyết phục cô:
- Chúng ta có là gì của nhau, không chỉ có sự ràng buộc của Anne mà còn là vì... chúng ta là vợ chồng hợp pháp nữa. Em biết không, 4 năm trước anh không hề ký đơn ly hôn, anh không có cách nào có thể buông bỏ em được. Đẩy em ra xa chỉ vì nghĩ rằng làm vậy sẽ tốt cho em, nhưng anh thật sự sai rồi, sai vì đã không hiểu rõ em muốn gì, thậm chí còn khiến cho em tổn thương nhiều hơn. Bé con, cùng anh về nhà đi mà, hãy để anh có cơ hội bù đắp cho em, được không?
Một loạt những câu nói của Lục Thiên Quân khiến cho Tô Hy không khỏi bàng hoàng sửng sốt. Cô không nghe lọt vào tai câu nào cả, chỉ duy có câu "Anh không hề ký đơn ly hôn" khiến cho cô để tâm nhất. Sao anh có thể làm ra chuyện này chứ, không ký đơn ly hôn ư?
Đúng là Lục Thiên Quân, cái gì cũng dám làm, cái gì cũng có thể nghĩ ra được. Cô quả thực là bái phục.
- Anh... vậy là em bị lừa?
Thấy Tô Hy vẫn còn nửa tin nửa ngờ thì Lục Thiên Quân liền giơ tay lên, cho cô xem chiếc nhẫn cưới năm nào vẫn còn nằm trên ngón áp út của anh, chưa từng được anh tháo ra bao giờ:
- Không phải vậy đâu, anh thật sự có nỗi khổ riêng mà. Em cứ đồng ý về nhà cùng anh đi đã, anh sẽ kể lại cho em nghe rõ mọi chuyện, nha em?