(157)
Phía bên Ngụy gia, cuối cùng cũng đã tìm thấy tung tích của Ngụy Ni rồi. Sau khi rời khỏi biệt thự Lục gia, cô cùng với con đi nước ngoài du lịch. Suốt 4 năm nay luôn quanh quẩn ở nhà và bệnh viện, bây giờ cô muốn đi khuây khỏa một chút, nghiêm túc suy nghĩ lại mọi chuyện đã qua. Có lẽ, cô sẽ không quay trở về nhà họ Lục nữa. Dù sao trên pháp luật, cô và Lục Thiên Viễn cũng chẳng là gì của nhau cả.
Ngụy Ni thuê một phòng khách sạn hạng sang và một bảo mẫu chăm sóc đứa con 4 tuổi, ngày đầu tiên tới đây, cô dự định sẽ một mình đi leo núi. Trước đây cô cũng từng nghĩ đến việc này rồi, cô muốn tự do bay lượn, đi vòng quanh khắp thế giới này, hưởng thụ cuộc sống. Thế nhưng, Lục Thiên Viễn lại xuất hiện trong cuộc đời cô, mang theo con trai Thượng Hàn đến bên cô. Cô đã gác lại những ước muốn của bản thân, ở lại bên anh để làm một người vợ tốt, một người mẹ có trách nhiệm. Cuối cùng thì thứ cô nhận lại chỉ là tổn thương đầy mình.
Bây giờ có dịp được hít thở bầu không khí ở nơi đất khách này, cô muốn được hưởng thụ một chút. Thời gian qua cô đã quá mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục gồng gánh nữa. Vốn dĩ theo kế hoạch thì tối đó cô sẽ trở về với con luôn. Nhưng trong lúc leo núi, cô lại không may gặp nạn.
Bị kẹt lại trên núi, Ngụy Ni vốn tưởng rằng mình không còn hy vọng gì nữa. Thế nhưng cô lại gặp được một người cũng cùng cảnh ngộ như mình, anh ta bị thương ở chân nên không đi được. Trong quãng thời gian ngắn, cô ở cùng với anh ta, cùng nhau sinh tồn trên núi, chờ trời sáng.
Anh ta tên Diệp Lăng, là một người cực kỳ yêu thích những bộ môn mạo hiểm, leo núi một mình chính là một trong những thú vui tiêu khiển của anh. Chỉ là lần này anh bất cẩn bị thương, đi đứng cũng trở nên khó khăn, đừng nói tới việc có thể trở về dễ dàng. Gặp được Ngụy Ni ở đây, hai con người lạ mặt vốn chẳng hề quen biết nhau, nay lại trở thành bạn bè thân thiết, dựa dẫm vào nhau trong lúc hoạn nạn.
Ngụy Ni không mang theo nhiều đồ đạc, cho nên bây giờ bị kẹt lại, cô cũng chỉ có thể trông chờ vào Diệp Lăng mà thôi. Hiện tại anh lại bị thương, cô càng không thể bỏ mặc anh một mình được.
Trời đã tối rồi, cũng may Diệp Lăng có kinh nghiệm phong phú, chuẩn bị sẵn lều trại và chút lương khô đề phòng. Sau khi dựng lều xong xuôi, cả hai ngồi cùng nhau, không biết nên nói gì.
Mãi, Ngụy Ni là người chủ động lên tiếng:
- Này anh, vết thương của anh vẫn ổn chứ?
Diệp Lăng khẽ liếc nhìn Ngụy Ni một cái. Anh là một người từng trải, lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm nay, chút vết thương này thì có là gì?
- Không sao, ngày mai đỡ hơn, tôi đưa cô xuống núi.
Hôm nay cũng đã muộn lắm rồi, đành nghỉ lại một đêm để dưỡng sức vậy. Ngụy Ni nghe Diệp Lăng nói vậy thì cũng gật đầu, quả thật nếu không có anh, cô bây giờ cũng không biết nên làm gì nữa.
- Cảm ơn anh!
Ngụy Ni không nhìn Diệp Lăng, cô chỉ lí nhí trong cổ họng, nhưng đương nhiên âm lượng này đủ để anh nghe thấy. Cô lại khẽ thở dài, hướng ánh mắt lên nhìn bầu trời đầy sao. Ở nơi này, ngắm phong cảnh thật tuyệt. Chỉ là nó rất cô đơn mà thôi.
Diệp Lăng nhìn ra được tâm sự của Ngụy Ni, anh có hơi cân nhắc một chút, sau đó mới cất tiếng hỏi:
- Có chuyện gì buồn thì cứ thẳng thắn tâm sự ra đi, dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi, biết đâu có thể cho cô một lời khuyên?
Đêm thanh gió mát, hai con người cô đơn đang nương tựa nhau, tâm sự với nhau chắc cũng không có gì quá trớn đâu nhỉ? Ngụy Ni trầm mặc một vài giây, mãi cô mới nhỏ giọng nói:
- Người đàn ông mà tôi yêu... anh ấy quên tôi rồi.
Diệp Lăng đương nhiên vẫn chưa hình dung được ra tình huống mà Ngụy Ni đã phải trải qua, anh im lặng, kiên nhẫn nghe cô nói tiếp.
- Tôi yêu anh ấy nhiều như vậy, nhưng trong lòng anh ấy lại không hề có tôi. Càng trớ trêu hơn là, người trong lòng anh ấy chính là bạn thân của tôi, cũng chính là chị dâu của anh ấy. Tôi bây giờ không biết nên đối mặt với mọi người thế nào nữa, cho nên mới chạy trốn thật xa khỏi nơi đó.
Nói được một mạch rồi Ngụy Ni ngừng lại, nở nụ cười chua xót:
- Tôi rất hèn nhát đúng không? Tôi không biết nên làm gì ngoài việc chạy trốn...
- Không đâu, cô chỉ là không muốn mọi người khó xử.
Diệp Lăng lúc này mới cất tiếng an ủi, Ngụy Ni còn nhỏ tuổi như vậy, không ngờ lại phải trải qua những biến cố này. Nhìn cô gái nhỏ ở trước mặt, trong lòng anh cơ hồ lâng đâng một thứ tình cảm nào đó mà chính anh cũng không rõ nữa.
Cũng có thể chỉ là sự thương hại, hoặc là còn có một ý gì khác...
Suốt 4 năm qua, đây là lần đầu tiên có người chân thành an ủi mình, Ngụy Ni đương nhiên cũng có chút lay động. Cô lén liếc nhìn Diệp Lăng, lại chợt nhận ra anh cũng đang nhìn mình. Cô hốt hoảng, vội vã cụp mắt xuống:
- Vậy sao?
- Tuy tôi không hiểu rõ về cuộc sống của cô, nhưng tôi khuyên cô hãy nên học cách buông bỏ. Cái gì khó quá không thể tiếp tục được nữa thì đừng nên cố chấp, sẽ chỉ càng làm khổ bản thân mà thôi. Như bây giờ, tự do tự tại đi đây đâu đó, chẳng phải tốt hơn sao?
Đúng vậy, tự do quả thật rất tốt, rất thoải mái, không cần phải bận tâm về nhiều chuyện. Chỉ là cô cảm thấy rất cô đơn, hệt như một người đang lênh đênh trên biển, không có phương hướng.
Ngụy Ni còn đang mải suy nghĩ thì đã nhận ra bàn tay của mình đang bị Diệp Lăng nâng lên, anh nhét vào tay cô một tấm danh thiếp:
- Sau này có việc gì cần thì cứ tìm đến tôi, dù sao tôi cũng có nhiều kinh nghiệm phong phú, những thứ cô chưa từng trải tôi đều đã trải qua hết rồi.
Đến khi Ngụy Ni kịp hoàn hồn lại thì tấm danh thiếp đã nằm ngay ngắn trong tay cô. Nhìn tấm danh thiếp, cô lại không nhịn được mà ngước lên nhìn anh.
Thì ra anh là một bác sĩ tâm lý, tấm danh thiếp cũng y như anh vậy, chỉ có những thông tin cần thiết mà không cần màu mè hoa mỹ. Cô cảm thấy anh là một người bên ngoài trầm lắng, nhưng bên trong lại cực kỳ ấm áp, là một người đàn ông trưởng thành biết quan tâm đến người khác.
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng, cô thấy anh đang mỉm cười với mình, nụ cười ấm áp vô cùng, khiến cho cô cảm thấy rất an toàn:
- Cô có thể gọi điện cho tôi, yên tâm, tôi không tính phí của cô đâu!