(21)
Hà Diệp Nhu thật không ngờ Tô Hy lại chỉ trả lời như vậy, thậm chí còn không để tâm tới những lời khiêu khích của cô ta.
Cô ta càng thêm tức giận, nhưng khi nhìn thấy khuôn của Tô Hy vẫn bình thản như cũ, cô ta lại không dám hành động sơ suất.
Hôm đính hôn cô ta đã mất mặt thế nào, hôm nay cô ta càng không thể giẫm lên vết xe đổ đó được.
- Tô Hy à, cô nói vậy nghĩa là không phủ nhận đúng không? Thôi, cô cũng không cần phải giải thích đâu, tôi đều biết cả rồi.
Hà Diệp Nhu nhếch môi cười thầm trong lòng, xem xem lần này Tô Hy sẽ đáp lại thế nào.
Cô ta quả thực đã điều tra ra được chuyện Tô Hy tự bán mình, ông chủ Vương kia đã ra giá một con số không hề nhỏ.
Chắc chắn là Tô Hy đã đi theo Vương Nghĩa rồi, nếu không sao cô dám ngang nhiên quay trở lại trường học như vậy chứ?
Tô Hy vẫn điềm nhiên không hề lo lắng, lười nhác đáp lại:
- Nói chuyện với cô chỉ tốn nước bọt mà thôi.
Cái thứ phản bội như cô, nhai lại "cỏ cũ" của tôi mà không biết xấu hổ, lại còn đi khoe khoang khắp nơi.
Cô không biết nhục sao? Có biết viết hai chữ "nhục nhã" thế nào không vậy?
Câu nói của Tô Hy tưởng chừng như chỉ vô tình nhắc tới chuyện cũ thôi, nhưng đã thành công khiến cho Hà Diệp Nhu tức điên lên.
Lúc này cô ta chẳng cần giữ hình tượng gì nữa, lập tức nhào tới muốn tát Tô Hy.
Nghĩ là làm, khi Hà Diệp Nhu chuẩn bị giáng xuống một cú tát thì đột ngột bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt lại, ngăn không cho tay cô ta cử động được.
Quá trình diễn ra nhanh quá khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Trương Tử Dương cũng không kịp có phản ứng gì.
Bởi vì tâm tư của hắn ta đã rơi vào câu nói của Tô Hy rồi.
Phải, là hắn khốn nạn, hắn đã phản bội lại tình yêu của Tô Hy, khiến cho cô đau khổ.
Bây giờ hắn thực sự rất hối hận, chính vì hối hận nên luôn muốn tìm cách để bù đắp cho cô tất cả mọi thứ, chỉ cần cô chịu tha thứ cho lỗi lầm của hắn mà thôi.
- Diệp Nhu à...!
Trương Tử Dương định lên tiếng hoà giải nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của cậu nam sinh đang nắm chặt lấy cổ tay Hà Diệp Nhu liếc sang, ánh mắt đó quá lạnh lẽo, khiến cho hắn có chút kinh sợ.
Hà Diệp Nhu thì không khỏi vùng vẫy, la hét:
- Buông ra, cậu có biết tôi là ai không mà dám vô lễ với tôi?
Lục Thiên Viễn như đang nghe thấy một câu chuyện buồn cười nhất trên đời.
Cậu liếc nhìn Tô Hy một cái, khuôn mặt cô cũng không quá kinh ngạc, chỉ bình thản khoanh tay như đang ngồi xem kịch.
Cậu ta càng dùng sức bóp mạnh lấy cổ tay Hà Diệp Nhu, gằn giọng cảnh cáo:
- Đừng có khiến bổn thiếu gia phải mất hứng!
Hà Diệp Nhu một giây trước còn khí thế bừng bừng, một giây sau đã bị lời cảnh cáo của Lục Thiên Viễn doạ sợ.
Nhưng cô ta đương nhiên không chịu phục, cố gắng giãy giụa:
- Tôi là thiên kim tiểu thư của Hà gia đấy, cậu dám đắc tôi với tôi? Muốn ngày mai nhà cậu phá sản luôn không hả?
Câu nói này của Hà Diệp Nhu đã chọc cười Tô Hy, cô che miệng cười, nhìn cô ta bằng ánh mắt châm biếm:
- Giỏi quá, Hà gia bây giờ một tay che trời rồi sao?
Lục Thiên Viễn cũng đã nhíu chặt mày lại, chán ghét buông tay Hà Diệp Nhu ra.
Vì đột ngột nên cô ta không kịp giữ lại thăng bằng, tự mình ngã nhào xuống sàn.
Lục Thiên Viễn đứng trên cao nhìn Hà Diệp Nhu, đôi mắt lạnh lẽo khẽ híp lại:
- Lục gia nhà tôi hoan nghênh Hà gia bất cứ lúc nào!
Nói xong Lục Thiên Viễn đã thẳng thừng xách cặp rời khỏi lớp, một chút tâm trạng để nghe giảng cũng không còn.
Mọi người trong lớp lập tức kinh ngạc, ai ai cũng nhìn nhau, dường như bọn họ cùng chung một suy nghĩ.
Là người của nhà họ Lục?
Hôm nay là ngày đầu tiên Lục Thiên Viễn tới trường đại học này, đương nhiên có nhiều người không nhận ra cậu.
Nhưng chỉ cần nghe tới nhà họ Lục thôi, ai ai cũng phải kiêng dè, kinh sợ.
Hà Diệp Nhu đã đắc tội với Lục gia rồi!
Trương Tử Dương một lát sau mới có phản ứng lại, bước tới đỡ Hà Diệp Nhu đứng dậy.
Nhưng cô ta vẫn đang đờ đẫn bởi câu nói của Lục Thiên Viễn, trong lòng lập tức dâng lên sự lo lắng sợ hãi.
Rõ ràng ban đầu cô ta chỉ định gây khó dễ cho Tô Hy, ai mà ngờ là sẽ đắc tội với Lục gia chứ?
- Tô Hy, có phải cô cố tình giở trò quyến rũ Lục thiếu gia không? Cái loại phụ nữ lẳng lơ không biết xấu hổ, đã leo lên giường ông chủ Vương rồi còn quyến rũ Lục thiếu.
Hôm nay tôi phải cho cô thân bại danh liệt, phải để cô nếm mùi đau khổ!
Hà Diệp Nhu vừa nói, vừa cố vùng vẫy khỏi Trương Tử Dương, một lần nữa xông tới chỗ Tô Hy.
Nhưng thân thủ của cô rất tốt, dễ dàng lách qua cô ta, khiến cho cô ta ngã nhào xuống sàn.
Trương Tử Dương cũng kinh hãi hành động của Hà Diệp Nhu, trong lòng đang gào lên "Hà Diệp Nhu, cô điên rồi à?"
Tô Hy chỉ nhếch môi cười nhạt, từ từ bước lại gần Hà Diệp Nhu, giơ tay bóp mạnh lấy cằm cô ta, nâng lên:
- Cô không biết là ăn nói hàm hồ sẽ bị trời phạt sao? Cẩn thận có ngày cái lưỡi này cũng không còn để mà vu khống sỉ nhục người khác đấy!
Lực tay của Tô Hy rất mạnh, khiến cho Hà Diệp Nhu đau đớn nhưng không thể phản kháng nổi.
Tất cả bạn học có mặt trong lớp đều hóng hớt vô cùng.
Đầu tiên là câu chuyện của "trà xanh" đi dụ dỗ bạn trai người khác, sau đó còn có chuyện bạn thân phản bội nữa.
Càng ngày càng thú vị mà.
Hà Diệp Nhu chỉ còn cách trừng mắt để phản kháng.
Không ngờ lực tay của Tô Hy lại giảm dần, cô cũng dần buông tay mình xuống.
Sau đó cô chỉ vỗ vỗ lên khuôn mặt chát đầy phấn son của cô ta, khoé môi cong lên một nụ cười tươi rói, nhưng lại khiến cho cô ta rùng mình:
- Với lại ông Vương Nghĩa kia là cái thá gì mà muốn đụng vào bổn tiểu thư? Trong mắt tôi, cô cũng chính là loại rác rưởi như ông ta, không đáng để người khác phải tôn trọng..