(39)
Ngày hôm sau...!
Khi Tô Hy mơ màng tỉnh dậy, chỗ nằm bên cạnh đã trống không rồi, nhiệt độ lạnh ngắt như chưa từng có ai nằm ở đây.
Cô theo phản xạ mà bật dậy, nhìn xung quanh căn phòng.
Căn phòng vẫn ngăn nắp như bình thường, hoàn toàn không có dấu vết của Lục Thiên Quân đã trở lại.
Nhưng cơ thể của cô lại có biểu hiện rõ ràng, sự đau nhói đó đã nhắc nhở cô rằng, đêm qua không phải là mơ.
Vậy giờ anh hiện giờ ở đâu chứ?
Tô Hy gấp gáp rời khỏi giường, cô muốn đi tìm Lục Thiên Quân để hỏi mọi chuyện cho rõ ràng.
Nhưng khi bàn chân cô vừa mới chạm xuống đất, toàn thân cô như bị rút cạn sức lực, đau nhức khắp cơ thể.
Thế là cô mất thăng bằng, lập tức ngã xuống sàn.
Cánh cửa phòng đột ngột được mở ra, tiếng bước chân vội vã bước về phía cô, có cánh tay chắc rắn đỡ cô đứng dậy:
- Em vẫn ổn chứ?
Tô Hy liền ngẩng đầu lên, sau khi xác nhận rõ ràng người trước mặt mình chính là Lục Thiên Quân, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
May mà anh vẫn ở đây, anh chưa đi làm.
Cô lắc đầu với anh, thay cho câu trả lời từ miệng.
Cô được anh đỡ lên giường, anh cẩn thận quan sát đầu gối của cô, thấy có vết bầm tím, anh xót xa vô cùng:
- Sao lại bất cẩn như vậy?
Da chân của cô mềm mại như da em bé, cho nên cô mới ngã có một cái, trên đầu gối đã xuất hiện vết bầm tím.
Cô chỉ cảm thấy đầu gối đau một xíu, cũng không nặng như anh đã nghĩ.
Hình như anh hơi làm quá lên rồi thì phải:
- Em chỉ ngã có một xíu thôi mà, không sao đâu.
May mà sáng nay Lục Thiên Quân đã mặc lại váy ngủ cho Tô Hy, nếu không thì cú ngã "khoả thân" khi nãy chắc chắn sẽ khiến cho cô xấu hổ không có lỗ chui vào rồi.
Nhưng lúc đó cô vẫn còn mơ màng, đương nhiên không biết Lục Thiên Quân đã chăm sóc mình như thế nào.
Anh trước giờ chưa từng đối với ai chu đáo như vậy, nhất là sau khi vừa làm chuyện đó xong.
Lục Thiên Quân cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đương nhiên cũng có nhu cầu sinh lí như bao người khác.
Anh không thích dây dưa với nhiều phụ nữ, nhất là với mấy người phụ nữ không hiểu chuyện.
Cho nên mỗi khi xong việc anh thường rời đi luôn, chưa bao giờ qua đêm ở ngoài hay phải chăm sóc phụ nữ.
Anh cũng chưa bao giờ dính vào mấy vụ bê bối tình ái hay là bao nuôi nhân tình gì cả.
So với những thiếu gia giàu có khác trong cái thành phố này, đời sống riêng tư của anh khá kín đáo, sạch sẽ.
Mấy năm nay Lục Thiên Quân bận rộn lên nắm quyền quản lí tập đoàn Lục thị, lịch trình cũng kín mít hẳn.
Một thời gian dài anh chẳng gần nữ sắc, mà anh cũng không có thời gian để quan tâm tới mấy chuyện này.
Anh luôn tự nhận bản thân là một người điềm tĩnh, rất giỏi kiềm chế dục vọng của mình.
Cho tới khi kết hôn với Tô Hy, Lục Thiên Quân mới biết, hoá ra cũng có ngày bản thân trở nên "đói khát" như vậy.
Bởi vì vậy nên anh mới hóa sói, hết lần này tới lần khác ăn sạch cô.
Cô chính là người phá vỡ dáng vẻ điềm tĩnh trước giờ của anh, khiến cho anh không tài nào kiểm soát nổi bản thân mình.
Ở bên cô, khả năng tự kiềm chế của anh chỉ còn là con số không.
Lẽ nào là do anh đã lâu lắm rồi không gần nữ sắc sao?
Không thể nào, vậy tại sao anh đối với những người phụ nữ khác lại không có chút cảm giác gì?
Lục Thiên Quân liền rời mắt khỏi Tô Hy, cố ngăn những dòng cảm xúc lạ lẫm của bản thân lại.
- Được rồi, dậy rồi thì đi vệ sinh cá nhân rồi còn ăn sáng.
Cũng không còn sớm nữa đâu.
Lục Thiên Quân đã khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh ban đầu, anh nói xong rồi đứng dậy, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tô Hy chỉ nghĩ anh đang né tránh chuyện anh cho người theo dõi cô thôi, không nhận được lời giải thích nào từ anh, cô cũng có chút thất vọng:
- Anh không định giải thích với em sao?
Tô Hy liền nắm lấy tay Lục Thiên Quân, ngăn không cho anh đi.
Cô đã nói rồi, chỉ cần anh giải thích rõ ràng với cô, cô sẽ không giận anh, coi như bản thân chưa biết gì.
Tuy đối với anh, cô còn nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cô rất hiểu chuyện, không muốn chuyện bé xé ra to.
Chuyện theo dõi cũng chẳng có gì đáng để làm ầm lên cả.
Cho nên, cô chỉ muốn nghe những lời thật lòng từ anh, muốn biết tại sao anh lại không tin tưởng cô.
Chỉ khi biết được lí do, cô mới có cách khắc phục và sửa đổi lại bản thân chứ?
Lục Thiên Quân nhìn Tô Hy bằng ánh mắt nghiêm túc, sau đó anh giơ tay lên bắt lấy cằm nhỏ của cô, nâng lên:
- Chuyện đó là lỗi của anh, em không thích thì sau này anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của em nữa.
Nhưng em định giải thích với anh chuyện tin đồn với Thiên Viễn thế nào đây?
Lục Thiên Quân chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại có thể nhượng bộ tới vậy.
Đầu tiên là anh lập tức trở về nước, nóng lòng muốn giải thích mọi chuyện với cô.
Là lỗi của anh khi đã khiến cho cô cảm thấy khó chịu và bất tiện như vậy, nhưng còn cô thì sao chứ? Rõ ràng anh đã dặn cô không được quá thân thiết với Lục Thiên Viễn rồi, vì sao còn để xuất hiện tin đồn như vậy.
Cô muốn nghe giải thích thì anh cũng muốn nghe giải thích.
Mặc dù hôn nhân chỉ là hôn nhân hợp đồng, nhưng trong thời gian 2 năm này, cô cũng không được phép xuất hiện tin đồn với đàn ông khác.
Nhất là đối với em trai của anh, như vậy chẳng ra thể thống gì cả.
Tô Hy cũng đã nhiều lần nghĩ đến việc sẽ giải thích chuyện này với Lục Thiên Quân rồi, nhưng giờ phút này, cô lại thấy nơi đáy mắt của anh loé lên một tia lạnh lẽo.
Trái tim nhỏ bé của cô cũng theo đó mà run sợ, đập mạnh mẽ.
Cô nhìn nhầm rồi sao? Trước giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy mặt này của anh, thật sự không giống anh chút nào.
Tô Hy nhanh chóng khôi phục lại biểu cảm của bản thân, thành thật giải thích:
- Thì là chuyện từ mấy tuần trước rồi, lúc đó em lỡ chọc tức anh, khiến cho anh giận em.
Sau đó em mới nghĩ đến việc tìm tới Lục Thiên Viễn để nhờ sự giúp đỡ, em chỉ nghĩ là anh ta là người hiểu rõ anh nhất, cho nên em muốn tìm hiểu sở thích của anh qua anh ta, để còn biết nên dỗ dành anh như thế nào.
Ai dè anh ta không những không nói, mà còn nói có ý định vạch trần em.
Anh cũng biết mà, hôn nhân của chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng, đến cả người nhà còn phải giấu giếm, sao em có thể để anh ta vạch trần chuyện của chúng ta chứ?
Tô Hy nói được một mạch rồi lại thở gấp để lấy thêm hơi, sợ Lục Thiên Quân càng hiểu lầm nên cô càng phải giải thích rõ ràng, cặn kẽ, tuyệt đối không được phép chậm trễ.
Nhưng cô lại bất chợt nhớ tới một việc, không nhịn được tò mò, cô đã lấy hết dũng khí để hỏi anh:
- Sau đó anh tức giận em, có phải vì anh đã nhìn thấy em bước ra từ phòng Lục Thiên Viễn không?
Nói mới nhớ, lúc đó Lục Thiên Quân quả thật rất giận, Tô Hy chỉ nghĩ là do buổi chiều hôm đó cô nói những lời quá đáng khiến cho anh tức giận mà thôi.
Giờ nhớ lại, chẳng nhẽ anh đã nhìn thấy cô chạy ra từ phòng Lục Thiên Viễn rồi sao? Trời ạ, thế thì nghiệp quá rồi.
Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ?
Nhưng cô nào biết anh đã nhìn thấy cảnh Lục Thiên Viễn bế cô lên xe, sau đó buổi tối cô còn chạy ra khỏi phòng Lục Thiên Viễn với bộ dạng quần áo xộc xệch? Người bình thường còn có thể hiểu lầm được chứ đừng nói tới anh.
Lục Thiên Quân khẽ gật đầu, Tô Hy thấy vậy nên càng hốt hoảng khẩn trương, vội vã giải thích tiếp:
- Thật sự không như anh nghĩ đâu, thật đấy.
Hôm sau đi học Lục Thiên Viễn cảm thấy áy náy nên đã xin lỗi em, mọi người thấy em và Lục Thiên Viễn nói chuyện với nhau, thế là đồn em và anh ta hẹn hò với nhau luôn.
Em có giải thích nhưng chẳng ai tin cả.
Lục Thiên Quân, những gì em nói đều là sự thật, nếu có một lời giả dối nào, em sẽ bị sét đánh...ưm...!
Nụ hôn đột ngột của Lục Thiên Quân lập tức ập tới, nuốt lại toàn bộ vế câu phía sau của Tô Hy.
Tô Hy chỉ cảm thấy cằm mình hơi nhói đau, nhưng thay vào đó cô lại được nụ hôn dịu dàng của anh an ủi từng chút một.
Lục Thiên Quân đương nhiên biết rõ cô định thề thốt câu gì, nhưng anh không thích cô nói mấy câu xui xẻo đó, ghét vô cùng.
Tô Hy ngồi bất động, để mặc cho Lục Thiên Quân hôn mình.
Nếu làm vậy có thể khiến cho anh tin tưởng mình, cô cũng cam lòng.
Bởi vì trong thời gian này, người cô không được phép đắc tội nhất chính là anh.
Nụ hôn dịu dàng thoáng qua rồi dứt, nhưng lưu luyến thì vẫn còn đó.
Ngón tay giữ lấy cằm cô khẽ vuốt nhẹ lên đôi môi cô, ánh mắt anh lúc này chỉ còn chan chứa sự dịu dàng yêu thương hết mực.
Cô bé ngốc này, tại sao lại không chịu nói sớm chứ?
- Lần sau muốn tìm hiểu anh, không cần phải thông qua người khác, cứ hỏi trực tiếp anh là được..