Tất cả mọi người cũng bắt đầu tản ra hết, Vương Tử Sâm bất ngờ nhấc bổng Dạ Nguyệt lên sau đó tiêu soái rời khỏi trung tâm thương mại, cả Tiểu Phu và Tiểu Đồ cũng nhanh chóng rời đi.
Về đến dinh thự Vương Nguyệt, Vương Tử Sâm cẩn thận từng li từng tí đặt Dạ Nguyệt xuống giường sau đó căn dặn.
" Em nằm xuống đây, chút nữa bác sĩ Sơ đến kiểm tra em và bé con có bị làm sao không"
" Được, em biết rồi "
Hắn cười nhẹ, cúi xuống hôn lên trán Dạ Nguyệt. Khoảng ba mươi phút sau bác sĩ Sơ cũng đến nơi, bà làm động tác nhẹ nhàng khám tổng quát rồi mới lên tiếng báo cáo tình hình của cô cho Vương Tử Sâm.
" Vương Tổng, Phu nhân chỉ bị động thai nhẹ nên nghỉ ngơi một lát cơn đau ở bụng sẽ khỏi ngay thôi. Còn nữa, hãy cho Phu nhân ăn cháo cá chép sẽ giúp an thai tốt "
" Tôi biết rồi "
" Vậy tôi xin phép lui trước "
Bác sĩ Sơ cúi đầu xuống cung kính chào hắn sau đó biết điều nhanh chóng rời khỏi phòng để dành không gian riêng cho hai vợ chồng, cánh cửa vừa mới đóng lại Dạ Nguyệt mở miệng hỏi hắn.
" Tại sao anh lại trùng hợp có mặt tại trung tâm thương mại vậy? "
" Châu quản gia có gọi điện báo với anh rằng em đến trung tâm thương mại vì lo sợ em gặp chuyện nên không yên tâm anh mới đến đó "
Trong lòng Dạ Nguyệt sớm đã ngọt lịm với lời quan tâm ngọt ngào của Vương Tử Sâm mang lại, cô đưa tay véo nhẹ má hắn.
" Anh lo thái quá rồi đó làm sao mà em gặp chuyện được cơ chứ trong khi anh đã là hậu phương của em rồi "
Ngược lại Vương Tử Sâm nhởn nhơ cười khanh khách sau đó nghiêm túc lại.
" Em nghỉ ngơi đi, anh xuống dưới dặn Châu quản gia nấu cháo cá chép cho em "
" Được "
Vương Tử Sâm lần nữa cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi mới chịu đứng dậy đi ra khỏi phòng, Dạ Nguyệt nhìn bóng lưng hắn rời đi rồi tự bản thân cười ngây ngô.
Đúng khoảng ba mươi phút, Vương Tử Sâm bưng cái khay tô cháo còn kèm theo một hộp sữa Vegemil tốt cho bà bầu rồi đi vào phòng ngủ.
Bước vào trong không thấy Dạ Nguyệt trên giường đâu bỗng nhiên nghe thấy tiếng chảy nước, nghĩ cô đang tắm. Hắn đi lại đặt khay tô cháo xuống bàn rồi đặt mông xuống giường bất ngờ nghe tiếng Dạ Nguyệt vọng ra ngoài.
" Sâm Sâm ahh~ có phải anh ở đó không"
Vương Tử Sâm nghe giọng nói ngọt ngào của vợ nhanh chóng đáp trả ngay.
" Ừa, em cần anh giúp gì không "
Bên trong phòng tắm, Dạ Nguyệt có chút do dự nhưng nghĩ lại bản thân đang trần truồng nếu để bị cảm sẽ ảnh hưởng đến bé con mất, cô ngượng ngùng nói:
" Anh lấy giúp em cái khăn tắm với "
Đang định đứng dậy vừa hay nghe đến cái 'khăn' thì Vương Tử Sâm khựng lại nhưng sau đó lại nở nụ cười nham hiểm, hắn khẽ cắn môi dưới rồi cất tiếng lên đầy bỉ ổi.
" Khăn? nhà hết khăn rồi "
....
Buổi tối đến, Vương lão phu nhân khi nghe tin Dạ Nguyệt động thai thì vội vội vàng vàng thúc giục Vương Tử Thần đưa bà đến dinh thự Vương Nguyệt.
Vừa hay bắt gặp Dạ Nguyệt đang ngồi trong phòng khách cùng Vương Tử Sâm xem phim truyền hình, thấy cô không sao bà khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi tiến đến chỗ cô.
" Tiểu Nguyệt, bà nội nghe nói con bị động thai nhưng nhìn thấy con đã không sao bà cảm thấy yên tâm "
" Cảm ơn bà nội đã quan tâm nhưng giờ con cảm thấy áy náy hơn khi để bà nội đêm khuya phải chạy đến đây rồi "
" Cái con bé này! là bà nội tự đến đây mà, sao con có thể nghĩ xấu bản thân được chứ "
Dạ Nguyệt nghe thế thì cúi người ngượng nghịu cười trừ, nhưng không may bị Vương lão phu nhân nhìn trúng vết hôn trên cổ cô, bà đen mặt nhìn Vương Tử Sâm mắng nhiếc.
" Tử Sâm, Tiểu Nguyệt đang mang thai, con không thể tiết chế được hay sao, nếu cháu của bà mà có mệnh hệ gì thì bà tìm con trước "
Hả!!!
Giữa quan hệ hắn và Vương lão phu nhân đã cải thiện tốt hơn nên Vương lão phu nhân rất thoải mái nói chuyện với hắn nhưng tất cả đều nhờ công ơn của Dạ Nguyệt giúp hai người họ trở nên thân thiết hơn.
Vương Tử Sâm khẽ đưa tay gãi đầu nhìn Vương lão phu nhân e dè nói:
" Bà nội, vì cô ấy quá mê người nên con sẽ không kiềm chế được "
Còn tưởng Vương Tử Sâm sẽ nói những câu lẩn tránh nhưng không ngờ hắn lại bỉ ổi đến mức nói ra trước mặt Vương lão phu nhân, Dạ Nguyệt xấu hổ như muốn một phát chui vào cái lỗ chó.
" Cái anh này! "
Cô khẽ đưa tay nhéo mạnh vào bắp đùi của hắn nhưng không mải miết gì đối với Vương Tử Sâm. Ngược lại bên này, Vương lão phu nhân bật cười thành tiếng.
Ngồi nói chuyện một lúc Vương lão phu nhân mới nhấc mông đi về, Vương Tử Sâm nhanh chóng bồng Dạ Nguyệt đi vào phòng ngủ.
" Sâm Sâm! có đôi khi, người phù hợp nhất với em lại chính là anh người mà em không ngờ đến nhất "
" Ừa! ngủ đi, nói nhiều sẽ không tốt cho bà bầu và bé con "
Dạ Nguyệt bĩu môi, gối đầu lên cánh tay hắn sau đó từ từ khép mi mắt lại ngủ mất tiêu, đúng là phụ nữ mang thai hay dễ ngủ nhất.
Nghe tiếng thở đều đặn của vợ, Vương Tử Sâm khẽ cười cúi xuống hôn nhẹ lên trán vợ. Toan định nhắm mắt ngủ nhưng sao không được, đột nhiên dự cảm chẳng lành bắt đầu xuất hiện trong lòng Vương Tử Sâm lòng ngực cứ đập liên hồi, hắn vội ôm chặt lấy Dạ Nguyệt vào lòng.
Như thường lệ, sáng sớm thức dậy đều không thấy Vương Tử Sâm bên cạnh, Dạ Nguyệt khẽ thở dài lê người bước xuống giường rồi tự mình đi vào phòng tắm.
Ting!
Lúc Dạ Nguyệt đi ra thì đúng lúc tiếng tin nhắn từ điện thoại của cô tới, cứ tưởng là Vương Tử Sâm nghịch ngợm nhắn những lời ngọt ngào của buổi sáng nhưng cô có chút thoáng buồn, không phải là hắn mà là một tin nhắn từ người lạ.
Dạ Nguyệt cầm điện thoại lên đọc nội dung thì bất ngờ hai mắt trợn tròn, cô choáng váng xém nữa sấp mặt xuống đất.
_" Vương Tử Sâm, chồng cô đang gặp nguy hiểm hiện tại anh ta đang ở ngoại ô thành phố nếu cô không đến tôi sẽ không chắc anh ta không còn mạng để về. Nhớ không được gọi cho cảnh sát hoặc người của cô "