Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh! - Lưu Bội San (FULL)

Hôm nay là ngày 4 tháng 4 năm 20XX, là ngày trọng đại nhất cũng là ngày vui nhất trong đời của Lưu Bội San tôi.

Ngày thành hôn giữa tôi và ông xã Tô Tử Anh.

Chúng tôi đã yêu nhau từ thời đại học, đến nay cũng đã vỏn vẹn gần bảy năm.

Tình yêu thời sinh viên trong sáng như giọt nước tinh khiết dưới suối trong, xa một phút là nhớ nhung mong chờ.

Tuổi mới lớn nhiều điều thay đổi, bản thân cũng có những cảm giác lạ thường khi bên cạnh người khác giới, cùng với tình yêu cuồng nhiệt mà chẳng mấy ai vượt qua nổi cám dỗ bản thân.

Và... Tôi cũng thế, tôi và anh ấy cùng xa quê lên thành phố ăn học, những buổi tối cô đơn, nhớ nhà nên thường ở cạnh nhau, cái nắm tay, nụ hôn đầu tôi dần trao cho anh, kể cả thứ trân quý nhất của một người con gái tôi cũng cam tâm tình nguyện gửi trọn cho anh, vì từ khoảnh khắc ấy tôi đã thầm khẳng định với bản thân mình rằng, Tô Tử Anh là người đàn ông đầu tiên cũng là người cuối cùng tôi yêu thương trong đời này.

Cứ thế, một lần, hai lần rồi nhiều lần sau đó tôi chẳng may đã lỡ dính bầu, khi đó tôi mới 20 tuổi, đứa bé đến trong bất ngờ, cả tôi và anh ấy đều không kịp chuẩn bị tâm lý...

Tôi nhớ lần đó chúng tôi đã cãi nhau một trận dữ dội đến suýt nữa thì chia tay vì anh khuyên tôi nên bỏ đứa bé, với lí do là hoàn cảnh của anh và tôi đều không đủ khả năng lo cho đứa nhỏ, còn gia đình hai bên họ cũng sẽ chẳng chấp nhận những sai lầm của tuổi trẻ.

Nhưng tôi vẫn kiên quyết giữ con lại bên mình, cho dù đó là sai lầm nhất thời tôi gây ra nhưng con tôi không có tội, và tôi cần có trách nhiệm với sinh linh bé nhỏ trong bụng mình.

Cho đến hiện tại, tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi có con bên cạnh, dù bản thân có cực khổ vất vả bao nhiêu chỉ cần được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của đứa bé ấy thì tất cả đều trở nên xứng đáng.

Còn anh, anh cũng rất cố gắng lo cho mẹ con tôi nhưng anh còn phải lo cho ba mẹ già nên tôi chẳng đành lòng nhìn anh chịu khổ cực một mình.

Học xong đại học, bảo bảo cũng đã được ba tuổi nên tôi gửi con đi nhà trẻ rồi cùng anh lao vào công việc, vất vả thêm hai năm cuối cùng chúng tôi cũng mua được một ngôi nhà nhỏ và có một lễ cưới đơn giản như ngày hôm nay.

Phòng cưới được tôi trang trí nhiều hoa hồng vì anh là người đơn giản nên không biết thế nào là lãng mạn, tôi thay anh thực hiện.

Anh nói không thích phụ nữ chưng diện cầu kì, tôi luôn đơn giản nhất, miễn sao anh vui, tôi luôn chiều theo ý anh dẫu cho có tự làm khó bản thân tôi cũng không muốn anh phải bận lòng.

..

Tiệc cưới kết thúc đã lâu, Bội San ngồi trong phòng tân hôn mà lòng lâng lâng hạnh phúc, cái cảm giác được khoác lên người chiếc váy cưới xinh xinh, được người đàn ông mình yêu thương tin tưởng nắm tay đường đường chính chính ra mắt với dòng họ mà cô vui mừng biết bao, vì đối với một người con gái đã có con tận năm tuổi mới được người ta rước về như cô thì bấy nhiêu đó đã quá mãn nguyện rồi.

* Cạch*

Nụ cười ngọt ngào chợt hiện lên khóe môi mềm mại khi nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, và người đàn ông cô đang mong chờ từng bước tiến vào trong.

"Bội San, hôm nay anh say quá, chúng ta cũng đâu phải là lần đầu bên nhau nên cứ bỏ qua nghi thức động phòng đi ha, anh ngủ trước đây."

Mong chờ bấy lâu, hóa ra cô lại nhận được những câu nói khiến bản thân rơi vào hụt hẫng như vậy. Nhẹ nhàng vén chiếc khăn voan trùm đầu xuống, nụ cười tươi tắn trên môi cũng không còn nữa, ánh mắt buồn bã quay qua nhìn chồng mình đã ngủ say mà đành ngậm ngùi nở một nụ cười xót xa.

Anh nói cũng phải, giữa hai người đâu còn cái gì là lần đầu tiên nữa, hiện giờ tất cả mọi thứ chỉ là một hình thức, mà đã là hình thức thì cứ qua loa là được.

Bội San nhìn lại chiếc váy cưới trắng tinh trên người mình, cô khẽ cười rồi đứng dậy mở dây áo thay chiếc váy ra khỏi người.

Tắm rửa xong cũng đã hơn chín giờ tối, trước khi bắt đầu giải quyết công việc Bội San đi qua phòng gặp bảo bảo của mình một lúc, hôm nay cả ngày bận rộn cùng với ba mẹ chắc con bé cũng rất mệt mỏi.

Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào trong, thấy đứa trẻ hiểu chuyện của mình đã ngủ say mà cõi lòng yên vui biết bao, khuôn mặt ngây ngô hồn nhiên như những áng mây trắng bồng bềnh trên trời cao, cô vén chăn đắp lại ngay ngắn sau đó đặt lên trán bé con một nụ hôn tràn đầy yêu thương rồi mới rời đi.

Vừa bước ra khỏi phòng của bảo bảo, Bội San đã bắt gặp mẹ chồng mình đứng gần đó, có vẻ như đang chờ đợi cô vậy.

Bội San cúi nhẹ đầu chào rồi tiến về phía bà, nhỏ giọng cất lời.

"Mẹ, mẹ tìm con sao?"

"Ừm. Mẹ tới tìm con để lấy lại sính lễ."
Nhấn Mở Bình Luận