Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân đã trở về!
"Vả lại cô thua rồi! Tôi đã chứng minh được đây là thiết kế của JA, cách thức tôi có được nó cũng không nằm trong vụ cá cược. Vậy nên cô CÚT khỏi mắt tôi, ngay lập tức!"
Ngọc Tử San đối diện với đôi mắt âm u, lãnh lẽo như tu la địa ngục thì đã bị doạ cho choáng váng không nói lên lời, cơ thể xụi lơ ngã xuống vũng rượu khi nãy cô ta cố tính đánh đổ. Bộ dáng chật vật, khó coi vô cùng.
Đường Bắc Diệp vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, bị sư muội nhà mình ức hiếp, haha, ai bảo con nhóc này hung mãnh thế chứ!
"Gọi bảo vệ đưa cô ta đi! Từ nay bất cứ sự kiện gì của Kính thị đều cấm Ngọc Tử San!" Kính Thiên Dương ra lệnh cho người quản lí bên cạnh. Dù thế nào chăng nữa bữa tiệc này do cô ta tổ chức, Nghiêu ca, Minh ca sắp đến, cô ta phải xử lí ổn thoả, tuyệt đối không để xảy ra sơ sót.
Mọi người đều biết ý tự động tản ra. Chỉ một thoáng yến tiệc đã đông vui như ban đầu, tựa như vụ Ngọc Tử San khi nãy chỉ là mây bay. Không thể không nói Kính Thiên Dương cũng rất có năng lực, cô ta đã làm tới mức như thế, ngay cả Đường Bắc Diệp cũng không thể bắt bẻ.
Nhận thấy ánh mắt "không mấy thiện cảm" từ Kính Thiên Dương, Trầm Tịch Dương nở một nụ cười vô cùng chói mắt nghênh chiến cô ta. Không hiểu sao so với khi đụng độ ở siêu thị, cô ta càng ghét cô thì phải! Ah, không phải bình thường cô cũng rất được các em yêu thích sao?
"Thiên Dương, Kính tổng và Kính phu nhân đến rồi kìa! Cậu....." Bên cạnh Tống Thư Thư bỗng nhiên nhắc nhở.
"Ah, được rồi! Chúng ta đi thôi!"
Trầm Tịch Dương cười lạnh, trước khi đi còn quên không cho cô một đạo ánh mắt cảnh cáo, cô cướp chồng hay cướp cha mẹ cô ta à?
"Tam sư muội này, sao hôm nay muội nhẹ tay vậy ? Không còn ám chiêu gì sao ?" Đột nhiên Đường Bắc Diệp áp sát khiến Trầm Tịch Dương giật mình. Tư thế này người ngoài nhìn vào giống như hai người họ đang hôn nhau a... Có chút lạnh....
"Nhị sư huynh à, huynh lại phát điên cái lông gì thế ? Tiểu sư muội nhà huynh xinh đẹp lại thiên lương, nào có ám hại ai bao giờ!"
"Vả lại huynh tránh xa muội ra một chút! Đứng cạnh huynh như đánh cạnh tảng băng vậy!!"
Đường Bắc Diệp hừ mũi, "Con nhóc này! Khi nãy ai không màng nguy hiểm, xông vào bụi hoa cứu muội chứ! Giờ thì qua cầu rút ván!"
Trầm Tịch Dương gật gù, "Ah, phải rồi, nhị sư tẩu....."
Đường Bắc Diệp đã mau chóng ngắt lời, "Cô ta không phải nhị sư tẩu của muội, muội gọi cô đến đây thử xem, ông đây đoạn tuyệt quan hệ với muội!"
"............" Được rồi, cô ngậm miệng, tránh để con hàng này lại phát điên thì khổ.
Bình tâm một hồi, lúc này Trầm Tịch Dương mới phát hiện ra Kính Thiên Minh đã đứng để đại sảnh phát biểu từ khi nào.
Kính Thiên Minh là ai?
Người ta ca tụng anh là truyền kì giới tài chính... Kính thị là con mãnh ưng của châu Á, nắm trong tay huyết mạch kinh tế của cả một vùng đất rộng lớn.
Còn vị phu nhân đứng cạnh anh lại là con gái duy nhất của Tần gia đứng đầu quân đội Hoa quốc.
Nam nhân bộ dáng anh tuấn cực điểm, nữ nhân xinh đẹp động lòng người, họ sánh đôi nhau tựa đôi bích nhân trời đất tạo lên, không một ai có thể chen chân vào được.
"Xin lỗi, tôi không đến muộn chứ ?" Ngoài cửa chợt truyền đến thanh âm từ tính, trầm thấp khiến mọi người đồng loạt quay đầu.
Trầm Tịch Dương hoảng hốt, khuôn mặt kia đã bao lần xuất hiện trong giấc mơ của cô ?
Thanh âm kia đã bao lần quanh quẩn bên tai cô suốt những năm tháng qua ?
Năm năm rồi!
Năm năm, không ngắn không dài. Một đời người cùng lắm cũng chỉ có hai mươi lần năm năm mà thôi!
Thân ảnh cao lớn, thon dài của hắn ưu nhã đứng đó.
Dường như thời gian năm năm không để lại trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn chút dấu vết nào. Ngũ quan góc cạnh như được điêu khắc tỉ mỉ, đôi mắt phượng càng tăng thêm vài phần lạnh lẽo, uy nghiêm.
Chỉ có điều môi mỏng gắt gao mím lại, lộ ra một loại lạnh nhạt khó có thể tiếp cận.
Nếu phải dùng hai chữ để hình dung thì đó chính là mặt lạnh!
Chết tiệt, đã biết rằng về nước X sẽ có ngày gặp lại hắn, đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sao bản thân lại không kìm được sự run rẩy tận sâu trong tâm can thế này ? Chẳng phải đã tự nhủ rằng ân oán ái tình đều vứt bỏ đó sao ? Những gì hắn nợ cô, cô nợ hắn đều đã sớm sòng phẳng rồi cơ mà....
Nhưng tại sao trái tim vẫn cứ đau, cổ họng vẫn cứ đắng chát thế này......?
Mạc Tu Nghiêu nhàn nhạt quét mắt về một phía, thần sắc càng lúc càng âm trầm, tựa như núi băng ngàn năm buốt giá.
"Ah, Nghiêu, anh sao lại đứng đấy, muộn chút có sao ?" Kính Thiên Dương nhận thấy có gì đó không thích hợp, vội vàng chạy về phía Mạc Tu Nghiêu, ôn nhu nói.
Mạc Tu Nghiêu: "Ừ." một tiếng rồi sải bước về phía đại sảnh.
Kính Thiên Dương thấy thái độ hắn lạnh nhạt như vậy thì có chút xấu hổ nhưng rất nhanh khôi phục, vui vẻ như thường bước theo.