Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân đã trở về!
[Bảo bối, em đứng một mình không thấy cô đơn sao ?]
"Ah, Dương tỷ, chị xem tin nhắn từ ai mà đỏ mặt thế kia!!"
Nói đoạn Hà Dĩnh Nhi cười bí hiểm, "Không phải là bạn trai của chị đó chứ ? Khai mau để nhận sự khoan hồng nào!"
Gân xanh trên trán Trầm Tịch Dương giật giật, con bé này tưởng tượng thật phong phú.
Nhưng mà tuổi trẻ vui vẻ, hồn nhiên, yêu đời như thế cũng tốt. Không như bà già 26 tuổi này T_T Suốt ngày càm ràm.....
"Khi nãy em đau bụng, lúc ra giải quyết xong ra ngoài nghe mọi người xì xào mới biết vụ drama khi nãy. Dương tỷ a~ chị thật trâu bò nha, chị có nhận đệ tử không ?"
Vậy chắc bên tai cô sẽ quanh quẩn chuyện bát quái quá!!!! Trầm Tịch Dương kiên quyết từ chối,
"Chị nuôi một mình bảo bối đã đủ mệt."
Vừa nói lại vừa soạn tin nhắn gửi đi đến người kia.
[Hừm, bổn cung mới không chơi với đồ trọng sắc khinh bạn.]
Bên kia nhanh chóng phản hồi.
\[Oan quá đi \*khóc ròng\* Nhớ quá\, muốn ôm em quá ^\_\_\_^\]
[Chị tha cho em đi, em sợ dấm chua của vị nhà chị lắm. Ở đây có nhị sư huynh nhà em bảo kê rồi, chị đừng lo =^^=]
[Mỹ nhân tuyệt tình ~]
"Xem chị cười kìa, chắc chắn có mờ ám ở đây!" Hà Dĩnh Nhi chắc nịch nói.
Trầm Tịch Dương chỉ cười rồi cất di động vào túi xách. Sao cô không vui được chứ? Chị ấy quan tâm cô....
Tần Gia Huyên....
Người bạn chí cốt của cô...
Hai người quen nhau trong những năm tháng tối tăm nhất của sinh mệnh, lại nắm tay nhau cùng vượt qua khó khăn, cùng hướng tới ánh mặt trời.
Tình bạn trong sinh tử cũng là thâm giao cốt tủy!
"Dương tỷ, chúng ta phải ăn chút gì đó mới có sức chiến đấu tiếp chứ!" Hà Dĩnh Nhi chợt lôi kéo Trầm Tịch Dương về phía bàn tiệc, vừa đi vừa nói.
Trầm Tịch Dương cũng không từ chối, thú thực cái bụng của cô cũng đã lên tiếng kháng nghị.
Ừm, không chỉ thế món bò bít tết ở đây cũng khá ngon, hình như là bảy phần chín, ba phần sống, vừa hay hợp khẩu vị của cô.
Cũng có không ít người đến làm quen, thăm dò quan hệ của cô với Đường Bắc Diệp, Trầm Tịch Dương cũng chỉ có cách uyển chuyển từ chối.
Chờ sau khi một tốp người rời đi Hà Dĩnh Nhi mới thần bí nói, "Em nói này, đêm nay còn một tiết mục vô cùng đặc sắc đó!"
"Ừm."
Hà Dĩnh Nhi đơ người, "Chị không tò mò sao ?"
"Không có, chị đã hứa với bảo bối về sớm."
Hà Dĩnh Nhi trợn mắt, "Chị à!!!!! Cơ hội ngàn năm có một đó!!!!! Tối nay các cô gái ở đây sẽ có cơ hội được khiêu vũ với......"
"Được rồi bà cô của tôi ơi! Bảo bối ở nhà chị không yên tâm."
"Dạ......."
Kì thực Trầm Tịch Dương đoán được câu tiếp theo Hà Dĩnh Nhi định nói. Nhưng như vậy thì sao ?
Hai người họ đã kết thúc rồi.
Xâu chuỗi với những tin tức nhỏ nhặt nghe được, Trầm Tịch Dương đã biết anh đã có con gái với Kính Thiên Dương kia, cô ta cũng là vị hôn thê của anh.
Trời cao đã an bài, suy cho cùng những cố gắng của cô đều không thoát khỏi dòng chảy của định mệnh.
Đời này kiếp này đã định cùng anh vô duyên.
Huống chi chưa chắc anh đã còn nhớ cô là ai! Năm năm trước cô cũng chỉ là ca sĩ nhỏ mới được debut ở công ty anh, thời gian chung đụng của hai người không quá một tháng.....
"Chị đi ra chào ngài Lâm một câu." Dù sao cũng cùng một phòng trong thời gian tới, Trầm Tịch Dương không thể quá bạc bẽo.
"Để em đi với chị."
Hà Dĩnh Nhi tinh quái nhìn đồng hồ, sắp đến giờ khai màn vũ hội, Dương tỷ xinh đẹp như vậy......
Sau khi nghe Trầm Tịch Dương cáo từ, Lâm Thiên có chút bất ngờ nhưng rất nhanh nhớ tới bảo bối phấn nộm buổi sáng, aizzz, dù sao có con nhỏ cũng không yên tâm a.
"Ah, Kính tổng, Mạc tổng.... Chào hai ngài."
Lâm Thiên nhìn thấy hai vị đại boss đang tiến sát về phía mình thì có chút "thụ sủng nhược kinh" nói.
"Tôi cáo từ...."
Lời Trầm Tịch Dương còn chưa lời xong thì Lâm Thiên đã vội kéo cô, "Cô vội gì chứ, đây là cơ hội tốt để quen biết với cao tầng đó! Dù sao cô cũng là cấp dưới ưu tú nhất của tôi, tôi nhất định phải tạo cơ hội tốt cho cô mới được!"
"...................." Cô có thể từ chối hay không ? Cơ mà bây giờ quay lưng bỏ đi cũng thật quá mất mặt, cô có ăn trộm ăn cắp gì đâu mà phải sợ ? Được rồi, Trầm Tịch Dương, mày phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh a!!!!!
"Vị này có phải Lâm tổng, giám đốc nhân sự bên tập đoàn chúng ta hay không ?" Kính Thiên Minh nâng ly hỏi.
Lâm Thiên cẩn trọng đáp, "Lâm mộ được Kính tổng nhớ thật vinh hạnh."
"Ah ? Còn vị tiểu thư bên cạnh này là ?"
Đờ cờ mờ!!!! Trầm Tịch Dương không nhịn được mà chửi thề! Cô đã cố gắng thu nhỏ bản thân, chỉ hận mình không có phép tàng hình rồi mà vẫn bị con hàng Kính Thiên Minh "để ý"!
"Cô ấy là nhà thiết kế tập đoàn mới mời về, Trầm tiểu thư cô giới thiệu chút đi."
Lúc này đây cô nàng nào đó cố nặn ra nụ cười khả ái nhất, ưu nhã nói, "Kính tổng,.....Mạc tổng, tôi là Trầm Tịch Dương, làm bên mảng thiết kế thời trang. Hạnh ngộ!"
Kính Thiên Minh nghiền ngẫm gì đó rồi đột nhiên hỏi, "Sao tôi nhìn Trầm tiểu thư đây có giống một vị cố nhân ? Phải không- Nghiêu ?"