Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân đã trở về!
Bốn chữ "lén lút hẹn hò" được bảo bối đặc biệt nhấn mạnh! Trầm Tịch Dương bối rối, thuận tay cầm chén nước trên bàn định uống.
"Mami, đó là rượu a \~"
Cùng lúc đó là vị cay nồng của rượu cồn sộc thẳng vào khoang miệng cô, Trầm Tịch Dương ho khan sù sụ, trợn mắt với bảo bối, "Trầm Huân Khanh, con dám chơi lão nương, được lắm, khí phách lắm!"
Bảo bối châm chọc, "Là do mami a, mỗi lần có tật giật mình là y như rằng xúc động, nên mới nhận nhầm rượu thành nước đó chứ!"
Bảo bối lại nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, "Sao mami ngốc như vậy có thể sinh ra bảo bối nghịch thiên như thế này nhỉ ?"
Hôm nay chịu quá nhiều đả kích đã thành quen, Trầm Tịch Dương chỉ hừ lạnh một tiếng rồi kéo chiếc ghế ngồi xuống.
"Con đi theo lão cha của con luôn đi!"
Bảo bối cầm tay cô rầu rĩ, "Sao có thể a? Mami mới là nữ vương điện hạ của con, sao có thể vì lão cha thối mới gặp mặt một lần mà bỏ mami yêu dấu của con được chứ ?"
Trầm Tịch Dương, "............." Bảo bối à, con lật mặt cũng quá nhanh đi! Tuy là vậy nhưng trong lòng cô cũng được an ủi phần nào...
"Chậm đã, sao con biết hắn ta là cha con ?"
"Hmm, mami không thấy con cùng ông ấy có bảy phần tương tự hay sao ? Gương mặt, miệng này, mũi này....."
"Hừ, chẳng trách con đi đâu cũng trêu chọc con gái nhà người ta\- thì ra là khuôn mặt phạm hoa đào có di truyền!"
Bảo bối lập tức kêu oan, "Nhưng đôi mắt hoa đào này của con được di truyền từ mami a!"
Thực ra bảo bối không nói, trước khi về nước, trong lúc dọn đồ, bé đã nhìn thấy tấm ảnh của lão cha được cất kĩ trong một cái lọ thuỷ tinh phủ đầy sao, nếu không phải bé vô tình làm vỡ cái lọ ấy, nhìn thấy tấm ảnh kia có bảy phần giống mình, trên đấy con có nét chữ mềm mại, uyển chuyển của mami: Mạc Tu Nghiêu.
Sau đó bảo bối liền tò mò lên mạng tìm hiểu thông tin về người đàn ông này, oa, cha bé không những có yêu nghiệt, khí phách mà lại rất giàu có! Mami cũng rất có con mắt thưởng thức nha!
Nhưng đến khi nhìn thấy dòng chữ "Đã có vị hôn thê hiện là Phó Tổng giám đốc của chi nhánh Kính thị tại nước X" thì bảo bối thở dài, xem ra bé là sự cố ngoài ý của cha mẹ rồi, chắc không có sự kết tinh tình yêu từ họ.....
Hôm nay bảo bối ra cửa đợi mẹ thì thấy mami đi cùng lão cha của mình a! Có chút bất ngờ
Lại nhìn vẻ cam chịu, bộ dáng ngoan ngoãn của mami nhà mình thì bảo bối đắc ý: Bình thường người bắt nạt con nhiều vào, giờ cuối cùng cũng có người trị được!
Thế là bảo bối nấp vào một bụi cây đằng xa quan sát hai người họ, thỉnh thoảng lão cha lại chọc cho bà mẹ ngốc nghếch kia xù lông....
Haizz, bảo sao năm năm qua bé không có cha! Kĩ năng tán gái này của lão cha thực sự\- quá nát!
Lúc mami nhắn tin cho bé thì đã là 11h đêm, cha mẹ à, hai người vờn nhau như thế, bảo bối nhìn thôi cũng thấy mệt.....
Sau đó bé gọi điện nhờ Đường thúc giúp mami rồi nhanh chóng về nhà trước.... Bé sợ nếu cứ tiếp tục như thế mami sẽ bị lão cha ăn sạch không còn mẩu xương mất, và bé sẽ bị thất sủng a \~\~
"Thằng nhóc này, nghĩ cái gì mà suy tư thế ? Lại đánh chủ ý xấu gì đó đúng không ?"
"Bảo bối đang nghĩ liệu cha mẹ có đoàn tụ không a ?"
Trầm Tịch Dương chẹp miệng, "Đoàn tụ cái đầu con! Độc thân vui sướng, độc thân tự do, độc thân sang chảnh \~ lão nương mới không cần hắn!"
Bảo bối chớp mắt ngây thơ hỏi, "Thật sự ?"
Trầm Tịch Dương hỏi ngược lại, "Còn con không cần cha sao ?"
Bảo bối nghĩ ngợi vài giây, nghiêm túc trả lời, "Bảo bối đã lớn, có thể chăm sóc mẹ a! Năm năm qua ông ta không chăm sóc mẹ, không quan tâm bảo bối, dựa vào cái gì bảo bối phải cần ông ta chứ ?"
Lời của bảo bối như dòng nước ấm len lỏi trong trái tim cô, Trầm Tịch Dương ôm bé vào lòng, nghẹn ngào nói, "Bảo bối ngoan, mami biết bảo bối lo cho mami, bảo bối cũng cần tình thương của cha đúng không ? Nhưng giữa cha mẹ có rất nhiều chuyện xưa, thực sự không thích hợp ở bên nhau, cũng không phải do cha con không cần bảo bối mà là ông ấy không biết đến sự tồn tại của con, nếu bảo bối muốn nhận cha...."
Bảo bối trực tiếp cắt ngang, "Bảo bối không cần, nếu nhìn thấy cha mà mami đau lòng thì bảo bối không cần. Vả lại năm năm qua mẹ con chúng ta sống rất tốt nha ^"
"Trầm Huân Khanh ngốc, con còn bé, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, mami của con rất mạnh, không chuyện gì không làm được, nên không được lo lắng có biết chưa ?"
Bảo bối bĩu môi, "Con không ngốc, mami rất mạnh\- là mạnh miệng a!"
Trầm Tịch Dương, ".............." thằng nhóc chết tiết này, vừa mới hoà thuận được một tý lại bị nó chọc tiếp!
Trầm Tịch Dương hất cằm,
"Chờ đấy, mai kia lão nương tìm một cô bé nào đó, gả quách tiểu tư nhà mi đi! Để xem còn dám bảo ta mạnh miệng hay không!"
Bảo bối không chịu thua đáp trả,