Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân đã trở về!
Bảo bối nghiến răng ken két nói, "Đó không phải hồi con hai tuổi sao? Mami luôn muốn có một đứa con gái, lại không biết xấu hổ lừa bảo bối mặc đồ con gái!"
Trầm Tịch Dương bị bảo bối nhà mình bóc phốt trước mặt Tiểu Vân thì xấu hổ, cốc đầu bảo bối một cái cảnh cáo.
Bảo bối cũng không vừa, trừng mắt nhìn bà mẹ xấu tính nào đó.
"Cô ơi, đồ này để làm gì thế ạ ?"
Trầm Tịch Dương cười ôn hoà nhìn Tiểu Vân nói, "Cái này là để ăn lẩu a!"
"Dạ......."
Ôm tiểu công chúa phấn nộm đáng yêu trong lòng Trầm Tịch Dương tâm mềm như nước, cô rốt cuộc cũng hiểu tại sao lại quý con bé này rồi!
Có thể vì nó là con gái của Mạc Tu Nghiêu đi, con bé rất giống anh ấy, cái này có lẽ gọi là yêu ai yêu cả đường đi, yêu những thứ giống người đó, không nhịn được mà che chở.
Lúc này Trầm Tịch Dương mới nhớ ra một vấn đề quan trọng\- tại sao Tiểu Vân lại ở gần nhà cô? Nhà của mẹ con bé\- Kính Thiên Dương ở tận trung tâm của tiểu khu này.
"Tiểu Vân, nói cho cô biết con lại đi lạc có đúng không ?"
Tiểu Vân lập tức lắc đầu phủ định, chỉ tay về phía biệt thự ở cạnh nhà cô, đáp, "Nhà con ở đó a!"
Trầm Tịch Dương đã mơ hồ đoán được gì đó, quả nhiên ngay lúc đó, một người đàn ông mặc bộ đồ thể thao màu trắng mở cửa bước ra.
Khác với một Mạc Tu Nghiêu nghiêm túc, lạnh lùng cô gặp hôm qua, hôm nay khoác lên mình bộ đồ thể thao, anh lại có ba phần tuỳ ý, bảy phần ôn hoà.
Nếu cấp dưới của Mạc Tu Nghiêu ở đây, ai nấy đều kêu có quỷ a, lão đại nhà bọn họ hôm nay mặc đồ thể thao đấy!!!! Hơn nữa còn là màu trắng mà ngài ấy vẫn chê là tiểu bạch kiểm!!!!!
Trầm Tịch Dương ngẩn người thì Mạc Tu Nghiêu đã bước tới gần cô từ lúc nào, đôi mắt phượng ánh lên ý cười, "Ah, thật trùng hợp!"
Trầm Tịch Dương, "..............." Trùng hợp em gái anh!!!
"Mạc tổng không thấy ê răng sao ?"
Tiểu Vân cũng nhìn papa nhà mình hỏi, "Papa có thấy ê răng không ?"
Sắc mặt Mạc Tu Nghiêu vốn đang vui vẻ, trong nháy mắt cứng đờ, có xu hướng đen như đít nồi, con nhóc này được lắm! Chưa chi khuỷu tay đã hướng ra ngoài!
"Em có thể thử......"
"................." Tên khốn này! Không thể tử tế được sao? Dù sao anh ta cũng có con, cô cũng có con rồi, hai đứa nhóc lại đang ở đây, anh ta không thể giữ ý chút sao ?
So với năm năm trước, người này hình như mặt càng dày rồi! \=\=
Hôm qua chắc anh ta cũng biết địa chỉ nhà cô rồi! Vậy mà cô còn ngu ngốc đi lòng vòng nữa chứ!
Mạc Tu Nghiêu đột nhiên lại gần cầm lấy túi đồ Trầm Tịch Dương vừa bỏ xuống, nói, "Tiểu Vân đi thôi, cô xinh đẹp của con mời chúng ta ăn lẩu!"
Trầm Tịch Dương:................
Cô muốn giết người aaaaaa!!!!
Bảo bối quan ngại sâu sắc nhìn mami nhà mình: mami bị lão cha xoay trong lòng bàn tay a \~ Không được, bé phải bảo vệ mami thoát khỏi con sói già này mới được!!!!
"Cô xinh đẹp, Tiểu Vân có thể ăn lẩu cùng cô đúng không ?"
Chữ "Không" Trầm Tịch Dương mãi sao không nói ra được, nghẹn mãi ở cổ họng.
Tiểu Vân khả ái thế này, sao cô có thể từ chối yêu cầu này của con bé đây ? Thôi cũng chỉ là một bữa ăn, cô hà tất phải so đo tính toán.
Trầm Huân Khanh thấy mami nhà mình mủi lòng thì cảnh cáo: mami cứ nhường ông ta, ông ta sẽ được đằng chân lân đằng đầu a \~
Trầm Tịch Dương: Ai bảo mi không là con gái ?
Trầm Huân Khanh, ".............."
Phòng bếp vốn có diện tích không nhỏ, lúc này đây lại vì có mặt của hai lớn hai nhỏ lại trở lên chật hẹp.
Trầm Tịch Dương mắt thấy Mạc Tu Nghiêu chuẩn bị đeo tạp dề thì vội ngăn cản, "Mạc tổng..... Anh dẫn Tiểu Vân ra phòng khách chờ đi, dù sao cũng là chúng tôi mời khách......"
Như này thực sự không ổn nha!
Mạc Tu Nghiêu từ chối, "Tôi không ăn không của người khác bao giờ."
Mạc Tu Nghiêu à, anh cũng đùa quá dai đi! Cái tay "vàng ngọc" của anh ta mỗi phút kiếm ra bao nhiêu tiền chứ ?