Bạch Khánh Chi đôi mắt phát sáng, "Bảo bối này, hay cháu đến nhà cô ở vài hôm đi?"
Đối với đề nghị của Bạch Khánh Chi, bảo bối trực tiếp lắc đầu cự tuyệt, "Không được a! Mami đã dạy cháu con trai phải giữ thân trong sạch, trừ mami ra thì không được tiếp xúc với người khác."
Bạch Khánh Chi không chịu thua, ra sức dụ dỗ bảo bối, "Nhà cô có rất nhiều thứ tốt nha, ví dụ như máy bay điều khiển từ xa, mô hình xe F1 hay giả dụ như súng giả. Cháu nhất định sẽ thích đó!"
Bảo bối thở dài ngao ngán, cô xinh đẹp này thật ngốc, quả nhiên chỉ có mẹ bé thông minh uy vũ nhất!
Trầm Tịch Dương mang hai ly nước cam bước ra thấy vậy thì cười trộm, nhìn Khanh bảo bối với ánh mắt cảnh cáo: con không được độc miệng, không được đả kích cô ấy biết chưa?
Bảo bối nhu thuận: đương nhiên a! Bảo bối là đứa trẻ ngoan, là mầm non của tổ quốc, nhất định sẽ không làm việc xấu.
Sau đó ba người cùng nhau vào bếp. Đồ nướng kì thực làm rất đơn giản, chỉ cần ướp gia vị, xiên vào que rồi cho lên bếp chuyên dụng nướng là xong.
Khẩu vị của ba người đều là vị cay, vì thế bảo bối cho khá nhiều hạt tiêu.
Nhìn bảo bối thành thục chế biến món ăn, Bạch Khánh Chi chỉ hận bé không phải con trai cô!!! Bảo bối vừa ngoan ngoãn, đáng yêu lại vừa biết nấu ăn kiếm đâu cho được chứ!!! Thật tiện nghi nữ nhân Trầm Tịch Dương này!
Mãi đến khi thịt đã lên bếp, Bạch Khánh Chi mới thắc mắc, "Chờ đã..... Chồng đại nhân nhà cậu- trưa nay không về sao?"
"Ai bảo cậu tớ có chồng?"
"Vậy tại sao cậu lại có bảo bối? Đừng nói với tớ rằng cậu nhận nuôi bé đó nha!"
Trầm Tịch Dương chỉ vào khuôn mặt của bảo bối, xong lại chỉ vào mặt mình, hừ lạnh nói, "Cậu không thấy chỉ có đại mỹ nhân như bà đây mới sinh được bảo bối yêu nghiệt như thế này sao?"
Khanh bảo bối chẹp miệng thương thay lão cha nhà mình bị gạt bỏ công sức lao động.
"Vậy tại sao cậu lại sinh được bảo bối chứ?"Trầm Tịch Dương tỉnh bơ đáp, "Bệnh viện trung ương quốc gia, vài USD, phòng chứa t*ng trùng, chọn đại."
Gân xanh trên trán Bạch Khánh Chi giật giật.
Bảo bối chu môi, mami mới là người độc miệng.
Cả buổi chiều hôm đó Trầm Tịch Dương cũng không đến công ty mà cùng Bạch Khánh Chi đi mua sắm. Bảo bối cũng được đặc xá cho đi theo- dù bé không tình nguyện cho lắm.
Đi một vòng quanh khu mua sắm đã hết 4h đồng hồ, trời cũng đã sắp tới. Trầm Tịch Dương vốn định mời Bạch Khánh Chi đi ăn thì cô nàng đã từ chối, tối nay còn có buổi tiệc chia tay ở đoàn phim nào đó.
Trầm Tịch Dương cũng không miễn cưỡng, dù sao ngôi sao rất bận, lịch trình hầu như kín mít.
Tối hôm này Trầm Tịch Dương nhắc bảo bối nhớ chuẩn bị cơm sớm. Vừa nãy cô mới nhận được tin nhắn từ Huyên tỷ, sáng hôm qua Kính Thiên Dương vừa đến nước X thì trưa hôm qua cô ta gặp gỡ một người lạ mặt tại ngay căn hộ ở Trạch Cầm Viên này, hai người bọn họ trao đổi thứ gì đó. Mà sáng nay cô ta đã lên đường đi Đế Đô, muốn tìm ra manh mối, tối nay chính là thời cơ tốt nhất để hành động.
"Mami, tối nay người có việc?"
Trầm Tịch Dương biết bảo bối nhà mình rất nhạy bén, cũng không giấu diếm bé, "Ừm, mami có việc quan trọng cần làm. Đêm nay sẽ về rất trễ hoặc có thể sáng mai mới về. Con nhỏ trước đi nha, không cần chờ mami."
Trầm Huân Khanh gật đầu, "Mami đi cẩn thận, sáng mai bảo bối sẽ nấu mì xào cải cho người."
Trầm Tịch Dương xoa xoa mái tóc ngắn của bé, âu yếm nói, "Bảo bối ngoan, nhớ đi ngủ sớm nha. Có việc gì gấp mà mami chưa kịp nghe máy thì nhớ gọi cho nhị thúc của con, dù sao huynh ấy cũng ở cùng một thành phố. Hoặc gọi cho cô Chi Chi cũng được nhé!"
"Bảo bối biết." Rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Trầm Tịch Dương.
Chừng 10h tối, sau khi đã chuẩn bị kĩ, Trầm Tịch Dương mới ra khỏi nhà bằng ban công.
Dù sao thân phận của cô rất đặc thù, tuyệt đối không thể để ai biết, nếu không nhẹ thì bị trục xuất vĩnh viễn khỏi nước X, nặng có khi bị án tử hình.
Đêm nay cô mặc một bộ y phục dạ hành, trong đêm tôi chuyển động nhanh nhẹn như một con báo đen.
Khoảng cách từ căn hộ của Trầm Tịch Dương đến căn hộ của Kính Thiên Dương cũng không xa lắm, chừng hai cây số. Trầm Tịch Dương đi bộ coi như thư giãn, vận động gân cốt trước.
Khi đi qua căn hộ của Mạc Tu Nghiêu cô không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại, hơn một tuần nay nó vẫn trong trạng thái như thế.
Anh ấy cứ như thế biến mất khỏi cuộc sống của cô- lặng yên, ồn ào, không chút dấu vết....Thôi, như vậy cũng tốt. Cũng là giải thoát cho chính bản thân cô....
Đến gần căn hộ của Kính Thiên Dương thì cô bộ đàm kết nối, nói nhỏ, "Nhị sư huynh, huynh đã xử lý xong chưa?"
"Đã xong, nhưng muội chỉ có ba mươi giây để xâm nhập vào bên trong, nếu lâu hơn sẽ rất dễ bị phát hiện."
"Không thành vấn đề, ba mươi giây là đủ."
"Được, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ muội cũng có ngần ấy thời gian để ra ngoài, phía đông bắc 500 mét, huynh đã đợi sẵn đề phòng bất trắc."
"Được."
"Đếm tới ba, hệ thống camera sẽ bị vô hiệu hoá.
Một.....
Hai.....
Ba....."
Lời vừa dứt thì Trầm Tịch Dương đã tung một cú bật thật cao lên tường vây xung quanh sau đó nhẹ nhàng đáp xuống.
Đêm hơi lạnh chỉ có tiếng gió xào xạc cùng ánh trăng non treo trên đỉnh đầu.
Thân thể nhỏ nhắn của cô như không có trọng lượng, hoà lẫn cùng màn đêm tiến gần về phía căn nhà.
Dù căn hộ của Kính Thiên Dương có hiện đại hơn những căn hộ khác nằm trong tiểu khu nhưng nhìn chung đều có cùng kết cấu. Trầm Tịch Dương thuận theo lối ban công mà đi lên nhờ hệ thống ống nước.
Kim giây đồng hồ trong đầu cô vừa chỉ số ba mươi thì Trầm Tịch Dương thuận lợi bước vào căn nhà.
Theo lý mà nói thuận lợi như thế cô phải vui mừng mới đúng, chỉ là trong lồng ngực ẩn nhẫn bất an, tựa như có người giăng sẵn bẫy chờ cô sa lưới....