Trầm Tịch Dương vừa ra tới phòng khách, còn chưa ra ngoài thì cửa chính mở ra. Năm gã bị mặt bước vào, riêng người đi ở giữa đeo mặt nạ màu xám, chắc hẳn đây là thủ lĩnh của bọn chúng.
"Chủ nhân, con nhỏ PI xem ra vẫn chưa về!"
"nó tưởng mình thành thiên kim tiểu thư Kính thị là có thể thoát khỏi bàn tay của chủ nhân sao? Thật mơ tưởng."
Lúc này Trầm Tịch Dương đã có thể phán đoán được một chút thông tin, trước khi về Kính thị, Kính Thiên Dương đã tham gia một tổ chức nào, biệt hiệu của cô ta ở đó là PI.
Người đàn ông ở giữa thanh âm từ tính vang lên, "Gọi nó về cho tao! Dám tự ý rời đi khi chưa báo cáo, bảo nó hậu quả tự gánh lấy."
"Còn chúng mày, đi tìm xem có con chuột nào nhân cơ hội lẻn vào đây không!"
"Chủ nhân đừng lo, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Không ai nghĩ là căn hộ của Kính Thiên Dương đâu ạ."
"Tìm đi! Cảm giác của tao!"
Trầm Tịch Dương đang nép mình ở khúc ngoặt giữa hai bức tường cũng phải mắng thầm, tên này cầm tinh con chó sao mà tinh dữ vậy!
Trong đầu cô nhanh chóng suy nghĩ đối sách, nếu trực diện đấu với lũ này cô có bao nhiêu phần thắng.
Về khả năng bắn súng Trầm Tịch Dương nhận mình số hai, tuyệt không có kẻ nào dám tranh số một. Cô có thể ra tay được hai tên phía bên trái nhưng sẽ đánh động bọn chúng.
Chỉ sợ căn hộ này còn có cơ quan ngầm...
"Chủ nhân, trong phòng bếp của lọ hoa bị vỡ, bên cạnh có một nhúm lông mèo, chắc là sủng vật của SI gây ra."
"Mày, cùng tao lên lầu hai xem thử."
Trầm Tịch Dương đang nấp ở khúc ngoặt giữa hai nhịp cầu thang nghe vậy thì tim đập mạnh.Khẩu súng trong tay cô đã nắm thật chặt, chỉ đợi cơ hội nổ súng.
"Đếm ngược,
Ba,
Hai,
Một....."
Trầm Tịch Dương còn chưa kịp ra tay thì tên đàn em dưới lầu nói vọng lên, "Chủ nhân, dưới đây có dấu vết khả nghi, ngài xem...."
Vì khuôn mặt y ẩn dưới mặt nạ xám nên Trầm Tịch Dương không biết y có biểu cảm gì, chỉ thấy y quay người đi xuống.
Nguyên tắc trong chiến đấu: không đưa lưng về phía kẻ địch.
Ha, xem ra là ông trời giúp cô rồi!
"Đoàng...."
"Đoàng...."
"Đoàng....."
Ba phát súng được bắn ra liên tiếp, cô đều nhắm thẳng vào tim họ, chết là không cần nghi ngờ.
Nhưng chỉ có hai người tử vong, tên thủ lĩnh đã cuộn tròn người rồi lăn xuống, thao tác quá nhanh, dường như đã tính toán từ trước.
Trầm Tịch Dương quyết không để y có cơ hội sống sót, lại ba phát súng nữa được bắn ra.
"Đoàng...."
"Đoàng....."
"Đoàng....."
Cuối cùng tên thủ lĩnh đã bị bắn trúng, chỉ tiếc y quá xảo quyệt, hình như đã tránh được vị trí hiểm trên cơ thể.
Nhân cơ hội bọn chúng còn chưa phản ứng kịp, Trầm Tịch Dương xoay người, chạy lên lầu hai, tính đi ra bằng lối cửa sổ.
"Chúng mày ngu à? Đuổi theo nó cho tao, bảo bọn ngoài kia chuẩn bị sẵn xe, đề phòng con chuột này đào tẩu!"
Trầm Tịch cười, đám người này muốn so tốc độ với cô, còn chưa có cửa?
Lúc hai người áo đen tới nơi chỉ thấy một thân ảnh ngạo nghễ đứng trên ban công ngoài lan can.
Trước khi hoà vào màn đêm còn không quên bắn một nụ hôn gió trêu tức bọn họ. Hai người thất thần vài giây, lúc sực tỉnh chạy ra ngoài thì người kia đã biến mất.
"Đoàng......"
"Đoàng...."
"Đoàng...."
Ngay lúc Trầm Tịch Dương đã đi đến tường rào thì ba viên đạn bạc xé gió bay về phía cô.
Trầm Tịch Dương dù có phản ứng nhanh đến đâu nhưng người kia ra tay bất ngờ, cô chỉ có thể cúi người tránh đi hai viên, còn một điên viên ghim thẳng vào bả vai trái của cô.
Cảm giác đau đớn, tê buốt truyền đến khiến cô khẽ nhíu mày, cùng lúc đó là tiếng nhị sư huynh vang lên, "Tiểu sư muội, địch càng lúc càng đông, rút nhanh!"
Trầm Tịch Dương híp mắt lạnh lùng nhìn người kia. Hay lắm, ăn miếng trả miếng, người này quyết không để cô chiếm tiện nghi.
Hôm nay không có thời gian, ngày khác cô sẽ cho hắn biết hai chữ "thiện xạ" là viết như thế nào!
Áp chế cảm giác đau đớn, Trầm Tịch Dương vươn người nhảy qua bức tường. Sau đó cô phi thân hướng về phía Tây, ở đó có nhị sư huynh tiếp tế.
Đằng sau truyền đến khởi động xe, trong lòng cô khẽ thở phào, may mắn đôi chân này còn không bị thương, không thì cô bị tóm rồi!
Tiểu khu này có rất nhiều con đường nhỏ cùng các ngõ ngách, vừa hay tạo cơ hội để Trầm Tịch Dương lẩn trốn.
"Nhị sư huynh, muội sắp tới nơi, khởi động xe đi.""OK."
Vài phút sau....
Trầm Tịch Dương nhìn thấy chiếc siêu xe Bugatti màu tím nằm bên lề đường thì có chút không nói thành lời! Người này đích thực cuồng tím a!
"Còn không mau lên xe!"
Trầm Tịch Dương lập tức mở cửa ngồi xuống ghế phụ, còn Đường Bắc Diệp đã khởi động xe từ trước, lập tức chiếc siêu xe lao vun vút trong bóng tối.
Trên bả vai Trầm Tịch Dương lúc này đã thấm đẫm một mảng máu lớn, cô mặc y phục đen nên nhị sư huynh không phát hiện ra.
"Chuyện gì doạ tam sư muội hung hăng thành bộ dáng này vậy?"
Nghe thấy giọng nói cười nhạo của nhị sư huynh, Trầm Tịch Dương nhìn bản thân trong gương, quả thật có chút doạ người....Do mất máu nhiều nên sắc mặt cô trắng bệch, cộng thêm làn da vốn nõn nà của cô, trắng lại càng thêm trắng.
"Thứ kia mà bọn họ giấu là một người, không biết còn sống hay đã chết." Trầm Tịch Dương trần thuật ngắn gọn lại cho Đường Bắc Diệp nghe.
Đường Bắc Diệp khoé môi co quắp, "Kính Thiên Dương đó đổi nghề sang ướp xác sống à? Sở thích cũng thật biến thái đi!!!"
"Sư muội, ngồi chắc vào, đằng sau có người đuổi theo."
Đường Bắp Diệp lập tức tăng tốc độ, người nhìn nhìn vào chỉ thấy một vệt ánh sáng tím vụt qua.
"Hệ thống cổng lớn huynh đã hack chưa?"
"Muội đang khinh thường chỉ số IQ của lão tử!"
Chẳng mấy chốc chiếc Bugatti đã lao ra đường lớn, đằng sau là bốn siêu xe màu đen điên cuồng đuổi theo.
Đường Bắc Diệp muốn chửi bậy, "Mẹ kiếp, tam sự muội, rốt cuộc muội chọc vào cái thế lực nào rồi?"
Trầm Tịch Dương tỏ ra vô tội, "Muội chịu nha! Con gà bệnh nhà huynh chạy nhanh, bọn chúng sắp đuổi tới nơi rồi kìa!!!!"
Trầm Tịch Dương quả thực nói không sai, càng lúc bọn họ càng bị rút ngắn khoảng cách.
Lĩnh vực của nhị sư huynh là y học và công nghệ, thân thủ cũng kém nhất trong bốn huynh muội bọn họ.
"Huynh đổi ghế! Muội cầm lái, nếu không sẽ chết rất thảm!"