Lúc này một chiếc xe đã vượt lên chạy song song với bọn họ, có xu hướng dần dần vượt qua, còn ba chiếc khác đang từng bước áp sát.
Trầm Tịch Dương vốn biết kĩ thuật của nhị sư huynh nhà mình rất gà, chỉ không ngờ nát đến mức này. Trong mắt cô tốc độ của mấy người này không khác gì đang đua xe đạp....
Đường Bắc Diệp nhận thấy vẻ mặt khinh bỉ của Trầm Tịch Dương, không tình nguyện bật chế độ tự động chạy, sau đó nhanh chóng đổi ghế lái cho cô.
Trầm Tịch Dương cầm tay lái, cảm giác hưng phấn ập trở lại, đã rất lâu rồi cô không đua xe a!
Cô bẻ tay lái áp sát chiếc xe đang đi trước, tiếng kim loại ma sát không ngừng vang lên, ánh lửa toé ra bốn phía.
Mà chiếc xe kia cũng không vừa, ra sức chặn đường tiến của Trầm Tịch Dương, ép cô phải thoái lui.
Trầm Tịch Dương nheo mắt quan sát thật kĩ, một giây sau đột nhiên chuyển hướng, bẻ tay lái sang phía bên phải, làm bên đó trở tay không kịp, kết cục xe bị văng vào lề đường.
"Brừm..."
Nhanh chóng bắt lấy khe hở, Trầm Tịch Dương tăng tốc tới cực hạn, chiếc Bugatti tựa như vũ bão, bỏ xa đám người phía sau.
Bắc Đường Diệp ngồi ghế phụ sắc mặt có chút khó coi, cố gắng kiềm chế cảm giác nôn nao trong lòng, cmn, con nhóc này lúc nào cũng doạ người như vậy!
Trầm Tịch Dương, "Nhị sư huynh bám chắc đó nhé! Muội cắt đuôi bọn chúng!"
Nói đoạn cô lại quẹo thêm một khúc cua nữa. Tiếng ma sát nhức óc của bánh xe với mặt đường khiến Trầm Tịch Dương hoài niệm.
Lúc này nghe được, giống như đã trải qua một đời người vậy....
Chừng mười năm phút sau Trầm Tịch Dương đã an toàn cắt đuôi được đám người kia!
Chết tiệt nếu không phải bả vai trái bị thương, cô sợ cánh tay của mình phế mất, đêm nay đã cho lũ người đó nổ xe cả đám!
Trầm Tịch Dương nhấn nút, chớp mắt chiếc Bugatti đã trở thành xe mui trần, gió đêm lạnh lập tức ùa vào, mái tóc dài vừa được thả ra bay tán loạn.
Cô huýt sáo một hơi, "Lũ gà công nghiệp này, bằng cái xe phế vật này bổn công nương vẫn thừa sức chém chúng...."
Bạn gà công nghiệp ngồi bên cạnh, "................."
Vâng, sư muội nhà anh giỏi rồi, siêu xe Bugatti phiên bản giới hạn chỉ có mười cái trên thế giới bị cô nàng gọi là "phế vật"."Nhị sư huynh, huynh sao thế!"
Đường Bắc Diệp hung hăng lườm tam sư muội nhà mình rồi ngoảnh đầu đi, cứ nhìn con nhóc này chắc anh phát điên quá!!!
Quá sỉ nhục bản lĩnh đàn ông của anh!
Trầm Tịch Dương đen mặt, con hàng này lại xù lông!
"Địa chỉ."
Đường Bắc Diệp đương nhiên biết cô hỏi địa chỉ nhà mình, đêm nay động tĩnh lớn như vậy tất nhiên con bé không thể về Trạch Cầm viên rồi.
"Giang Hoa Xuân Nguyệt, số nhà 21."
"Hừ, vừa mới về nước huynh cũng thật biết hưởng thụ."
"Ông đây còn chưa trách muội bỏ mặc công ty nhà mình đi làm công cho người khác đâu đấy! Còn không biết điều!"
Trầm Tịch Dương sờ sờ chóp mũi xấu hổ, quả thực cô hơi tệ một xíu.
Thương hiệu DD ban đầu vốn do Trầm Tịch Dương một tay thành lập, sau đó gây dựng lên tập đoàn DD kinh doanh mảng thời trang, chẳng qua mấy năm phát triển nhảy vọt nổi tiếng cả nước Mĩ, dần xâm nhập thị trường thế giới.
"Sư huynh đổ oan cho người vô tội nha! Muội muốn học tập thêm phong cách Trung Hoa cổ đại với lại thử sức từ đầu đó chứ!!!"
Đến lượt Đường Bắc Diệp phỉ nhổ, "Cái thử sức từ đầu mà muội nói là để cho người khác chèn ép đến nỗi không ngóc đầu dậy được đấy hả? Bữa tiệc tại Kính thị hai tuần trước nếu không phải ông đây đến kịp lúc, muội chắc chắn bị ghim thành con nhím rồi, ngồi đây mà ba hoa!"
Tên này lại mang thù dai! Hôm đó dù huynh ấy không tới thì cô cũng đã có đối sách riêng, nhắn tin cho thư ký của cô tại DD là Phương tỷ lên mạng xã hội đăng mẫu thiết kế mới là được rồi!
"Kít......."
Trong đêm khuya yên tĩnh tiếng phanh gấp đột nhiên vang lên
Đường Bắc Diệp bị choáng tới hoa mắt ù tai, anh còn tưởng cơ thể mình sẽ bị văng xa hàng cây số rồi chứ!
"Tam sự muội! Muội chán sống rồi đúng không?"
Trầm Tịch Dương giơ tay lên bịt tai, "Huynh nói khẽ thôi! Rống to như vậy không sợ tam sư muội như hoa của huynh bị điếc sao?"
"Muội!!!"
"Muội gì chứ.... Nhị sư huynh, muội bị thương rồi...."
Trầm Tịch Dương nhẹ giọng hẳn, môi hồng khẽ chu lên, thoạt nhìn rất giống nữ chính tiểu bạch thỏ trong các bộ phim thanh xuân vườn trường.
Đường Bắc Diệp có thể tưởng tượng trên đầu mình đang có một đàn quạ đen bay qua! Con nhỏ này học cái tính xấu lật mặt nhanh hơn lật sách ở ai không biết!
"Chờ đã, muội.... bị... thương?" Anh có chút khó tin nói, sư muội bình thường hành động cẩn trọng, trên người có khi còn không dính lấy một hạt bụi.Trầm Tịch Dương rầu rĩ, "Cánh tay trái này của muội cũng sắp phế luôn rồi...."
"Hừ, phế luôn đi!"
Đường Bắc Diệp tuy độc miệng là thế không vẫn vươn người ra ghế phía sau lấy hộp đựng dụng cụ y học của mình.
"Còn không đưa tay cho lão tử."
Trầm Tịch Dương không mạnh miệng nữa mà ngoan ngoãn cởi tấm áo da màu đen bên ngoài, vết thương bị động vì thế máu lại được dịp tràn ra.
Đường Bắc Diệp mau chóng lấy bông băng, thuốc sát trùng ra xử lý vết thương.
Từ đầu tới cuối Trầm Tịch Dương không kêu lên một tiếng, hàng lông mày chỉ hơi nhíu lại, cánh môi mím chặt vào nhau."Cứ cứng đầu như muội cả đời đừng hòng lấy được chồng!"
"Cứ lảm nhảm như lão già đang đến tuổi mãn kinh như huynh còn lâu mới lấy được vợ!"
"Ít ra lão tử còn có Nam Cung mỹ nhân....."
Trầm Tịch Dương "ồ" lên một tiếng, bày ra vẻ mặt thì ra là thế.
"Muội nhất định sẽ đem chuyện này kể với nhị sư tẩu!!!! Chị ấy nhất định sẽ rất vui!"
Đường Bắc Diệp lúc này mới phát hiện ra bản thân mình nỡ lời, "Ta còn lâu mới thèm cô ta!"
Chỉ là vành tai của anh đã có chút phiếm hồng, Trầm Tịch Dương tay phải vuốt cằm cười khà khà.
"Muội còn lo chuyện bái quát nữa đừng trách ông đây vô tình! Ta thấy Mạc Tu Nghiêu có hứng thú với muội như thế, chi bằng ta bán cho hắn một cái nhân tình, trói muội vứt cho hắn, muội thấy thế nào?"
Trầm Tịch Dương, ".............."
Trông thấy tam sư muội càn rỡ nhà mình lại chịu lép vế, Đường Bắc Diệp càng lúc càng nghi ngờ hai người này có gian tình.
Lại nhớ lần trước bảo bối gọi điện thoại nhờ anh cứu nguy cho con nhỏ này. Chỉ là anh vừa mới tới cổng thì thấy Mạc Tu Nghiêu đã lên xe ra về, thật kì quái....