Ngọc Tử San đã trông thấy Trầm Tịch Dương từ xa, lên tiếng chế giễu:
"Oh, kia là nhà thiết kế Trầm Tịch Dương có đúng không?"
Trầm Tịch Dương hôm nay mặc một bộ váy thắt eo màu trắng, cộng thêm dung nhan tinh xảo, khí chất thanh lãnh, người trong giới giải trí như cô ta cũng không sánh nổi nên tất nhiên Ngọc Tử San ghen ghét, không nhịn được tìm cớ gây chuyện.
Trầm Tịch Dương hạ mắt kính xuống, giả bộ ngạc nhiên, "Cô là....?"
Thấy Trầm Tịch Dương không nhận ra mình thì Ngọc Tử San bùng nổ, dù sao cô ta cũng là ca sĩ hot nhất bây giờ, không so sánh được với thi hậu Bạch Khánh Chi kia nhưng ít nhất cô ta cũng có đến một triệu fan.
"Mày...."
"Mở miệng ra là mày, thật không có giáo dục. Thật giống người nào đó thua cuộc, nhìn thấy tôi là phải cút đi đường vòng!"
Ngọc Tử San sắc mặt cứng đờ, biết mình bị trêu đùa, thật không ngờ Trầm Tịch Dương đã ra oai phủ đầu cô ta, nhắc lại chuyện nhục nhã ngày hôm đó.
Kì thực tình hình của Ngọc Tử San gần đây không được khả quan cho lắm, ở giới giải trí cô ta đã bị phong sát một nửa, lại không có Doãn Tử Du chống lưng, các nhãn hàng lần lượt gọi điện hủy hợp đồng.
Tất cả nguyên do đều bắt nguồn từ Trầm Tịch Dương!
Nếu không phải nó, Doãn Tử Du sẽ không chia tay với cô ta!Hôm nay khó khăn lắm người quản lý của Ngọc Tử San mới xin được cơ hội gặp gỡ một nhà thiết kế của DD, dù là nhà thiết kế mới đi chăng nữa nhưng khẳng định thiết kế rất độc đáo.
Đứng đầu phòng thiết kế của DD chính là JA đó, mà JA là ai?
Truyền kì giới thời trang.....
Ý Hoan thấy Ngọc Tử San yếu thế trước Trầm Tịch Dương thì cao giọng chen lời:
"Trầm Tịch Dương cô cũng thật mạnh miệng, cũng chỉ là con chó bị đuổi khỏi Kính thị mà thôi!"
Trầm Tịch Dương chỉ nhàn nhạt đáp một câu, "Vậy sao?"
"Không biết cô nghe tin gì chưa? Bạch Khánh Chi đã huỷ hợp đồng với cô, hiện giờ đã hợp tác với JA. Chút tài mọn, còn tưởng một tay che trời, nghĩ mình có thể sánh ngang với JA chắc? Haha, Kính Phó tổng còn hạ lệnh phong sát cô, để xem cô ngóc đầu lên kiểu gì!"
Tin tức Trầm Tịch Dương là bạn gái của Mạc Tu Nghiêu đã sớm bị Kính Thiên Minh phong tỏa, ở Kính thị, ngoại trừ Kính Thiên Dương cùng tổ trợ lý của cô ta, trong công ty chỉ biết Trầm Tịch Dương bị sa thải, không đưa ra bất cứ lời giải thích nào.
Ý Hoan khi nghe tin Trầm Tịch Dương bị đuổi việc, cười không khép được mồm, thầm nghĩ việc này chắc hẳn do Kính Phó tổng ra tay nên tranh thủ cơ hội muốn cướp tài nguyên của Trầm Tịch Dương.
"Nói đủ chưa?"
Ý Hoan và Ngọc Tử San còn chưa kịp phản ứng thì Trầm Tịch Dương đã quay người rời đi, đôi co với mấy con hàng này quả thực sỉ nhục chỉ số thông minh của cô!
"Trầm Tịch Dương, mày đừng hòng chạy, đứng lại...."
"Chạy?"
Trầm Tịch Dương dừng bước, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp,
"Bảo an, lập tức tống hai kẻ quấy rối này ra khỏi công ty cho tôi!"
"Còn nữa lần sau những kẻ rác rưởi thế này đừng cho vào làm bẩn công ty!"
Ngọc Tử San phùng mang trợn má đáp trả, "Mày, con khốn kia mày nói ai là rác rưởi! Có giỏi mày nói lại thử xem!"
Trầm Tịch Dương nhắm mắt dưỡng thần, ngón trỏ thon dài khẽ miết miết mi tâm.
"Trầm Tịch Dương, mày muốn đuổi bọn tao ra khỏi đây? Nực cười, một con gái điếm bám đuôi đàn ông như mày cũng quyền sao? Haha cùng lắm Đường tổng cũng chỉ coi mày là tình nhân làm ấm giường, còn dám ở trên công ty ngài ấy khua môi múa mép, mày chán sống rồi à?"
Ngọc Tử San vừa nói xong thì Ý Hoan tiếp lời, "Hôm nay tao sẽ để mày nhục nhã cút khỏi đây!
Nói đoạn cô ta quay sang phia mấy người bảo vệ cao giọng nói, "Tập đoàn các người có kẻ vô lễ với khách hàng thế này mà cũng bỏ qua được ư? Còn không mau đuổi cút cô ta khỏi đây?"
"Ê, các người còn không mau quẳng cô ta đi! Nói cho các người biết chị Ý Hoan đây là đại diện đến từ Kính thị, lần này tập đoàn DD kí kết một hạng mục quan trọng với Kính thị đó!"
"Ngậm miệng!" Trầm Tịch Dương trầm giọng quát.
Một đôi mắt lạnh giá thấu xương mở ra, áp lực vô hình đột nhiên kéo đến, mạnh mẽ như một lưỡi dao sắc bén kề sát cổ họng mọi người.
Lại là cảm giác khủng bố này.....
Ý Hoan hoảng sợ lùi về sau vài bước, ngã quỵ xuống nền đất.
Ngọc Tử San không dám ho he một câu, bị cái ánh mắt kia doạ cho đông cứng."Về chuyển lời lại với Kính Thiên Dương xích chó cho chặt đừng để chó chạy lung tung cắn người!"
"Đưa đi!"
Dứt lời Trầm Tịch Dương quay lưng đi thẳng, để lại trong mắt mọi người một bóng lưng thẳng tắp, ngông cuồng, kiêu ngạo, khiến kẻ khác không dám khinh nhờn.
Mấy người bảo vệ đã sớm được Đường Bắc Diệp dặn dò nghe lời Trầm Tịch Dương, lập tức không kiêng nể mà xách Ý Hoan và Ngọc Tử San ra khỏi công ty.
"Buông tôi ra, các người dám....!"
"Các người đợi đấy! Cứ chờ...."
Một người bảo vệ vốn không ưa thái độ hống hách của hai người này, đe doạ, "Hai cô không câm miệng đừng trách chúng tôi độc ác, A Bảo, cậu mang vài cái giẻ rách tới đây, còn ầm ĩ ở công ty chúng ta thì....."
Câu kế tiếp không nói Ý Hoan và Ngọc Tử San cũng tự hiểu!
Thật không ngờ Trầm Tịch Dương có bản lĩnh để DD bất chấp lệnh phong sát của Kính thị chấp nhận cô ta, nhưng vậy còn JA thì sao?
Chẳng phải JA đã đồng ý làm người đại diện cho Kính thị trong vòng sáu tháng....
\*\*\*\*
Trầm Tịch Dương vào bước vào phòng làm việc thì đã vang lên tiếng vỗ tay.
"Bộp.... Bộp...."
Kèm theo đó là tiếng cười từ Đường Bắc Diệp, "Haha, quả nhiên là chủ tịch Trầm ra tay, quá đáng sợ, tại hạ khâm phục, khâm phục!"
Trầm Tịch Dương quắc mắt, "Huynh còn đứng đó xem kịch vui? Không sớm cho người đuổi mấy con gà công nghiệp đó ra khỏi công ty!"
Đường Bắc Diệp vội phản bác, "Này này muội đừng có sỉ nhục gà công nghiệp!"
Trầm Tịch Dương, "................"