Chương 128
Bức tranh là khoảnh khắc ngày hôm đó cô ngã xuống bên hồ ở trường học, lúc đó Lục Đình đã đỡ cô dậy.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cô có thể cảm nhận sâu sắc sóng to gió lớn trong lòng anh ta, đôi mắt dịu dàng thường ngày dường như đột nhiên mất đi sự chừng mực.
Đây là một bản phác họa, điều đáng chú ý của bản phác họa này là nó được vẽ trực tiếp ngay lúc đó, khi Lục Đình đưa bức tranh này cho cô cảnh tượng lúc đó lại hiện lên rõ nét.
Có thế thấy suy nghĩ lúc đó của anh ta sâu xa thế nào.
Ngôn Tiểu Nặc chăm chú nhìn bức tranh một lúc rồi đế nó trở lại vào trong hộp quà, sau đó cất chiếc hộp vào ngăn kéo cuối cùng.
Có lẽ anh ta đi rồi cũng tốt, tuy là ở nước Mỹ xa xôi nhưng có thể tránh khỏi rất nhiều phiền phức.
Hy vọng anh ta lên đường bình an, hy vọng anh ta ở nước Mỹ có thể gặp được một cô gái tốt, đủ khả năng khiển anh ta nhanh chóng thoát ra khỏi đoạn tình cảm này.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy tâm trạng u ám đọng lại trong lòng cô rất lâu, giống như là một tấm lưới khổng lồ. Cô lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ.
Toàn Cơ dặn cô thiết kế đồ trang trí cho Tết Nguyên Đán.
Ngôn Tiểu Nặc sau khi vẽ xong liền câm bản vẽ đến tập đoàn Để Quốc.
Bởi vì là buổi tối, lại sắp đến lúc tan sở cho nên trong tập đoàn Đế Quốc người qua người lại, tất cả đều là dáng vẻ vội vàng hấp tấp.
Nhưng lúc Ngôn Tiểu Nặc bước vào, mọi người dường,như đang cố ý tránh né cô, như thể trên tay cô câm không phải là bản vẽ mà là một trái bom vậy.
Cô cuối cùng cũng nhìn thấy một người quen, là Giản Minh.
“Chị Giản Minh, lâu rồi không gặp!” Ngôn Tiểu Nặc lập tức chào hỏi Giản Minh.
Những người bên cạnh liên sôi nổi liếc mắt nhìn, bước chân mọi người càng nhanh hơn.
Giản Minh nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc cũng rất vui, vuốt tóc cô cười nói: “Em trở lại rồi sao? Vẫn ổn chứ?”
Xem ra Giản Minh cũng biết rõ mọi việc rồi. Ngôn Tiểu Nặc trong lòng thở dài nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, cô lắc đầu nói: “Không sao, đều đã qua rồi, cô Toàn Cơ có ở đây không ạ?”
Giản Minh nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản của cô, cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này nữa, cô ấy gật đầu: “Toàn Cơ đang ở trong phòng làm việc, cần chị đưa em đến đó không?”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ cười: “Chị Giản Minh có việc bận sao? Không sao đâu, chị cứ làm việc của chị đi, em tự đến đó cũng được.”
Giản Minh nở nụ cười hiên dịu: “Được, chị đi tìm tống giám đốc nói vài việc, chúng ta chút nữa gặp lại”
Tìm Mặc Tây Quyết nói chuyện? Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc lóe lên một tia ngờ vực, nhưng cô biết rằng không thể trì hoãn được nữa, Toàn Cơ sắp tan làm rồi.
Bây giờ mới giao bản vẽ không biết Toàn Cơ có tức giận không nữa.
Trong lòng cô thấy thấp thỏm lo lắng, nhẹ nhàng gõ cửa, lúc nghe thấy tiếng Toàn Cơ bảo cô vào thì cô mới bước vào.
Toàn Cơ đang ngôi xem một chồng lớn các bản vẽ, thấy cô bước vào, đôi mắt xinh đẹp ánh lên ý cười: “Cô cuối cùng cũng đến rồi.”
Sao cô ấy lại có vẻ mặt như đang đặc biệt chờ đợi cô như vậy chứ?
Xem ra hôm nay Ngôn Tiểu Nặc cô đây tám chín phân sẽ không bị ăn mắng rồi.
“Toàn Cơ, đây là bản vẽ đồ trang trí mà cô bảo tôi thiết kế.” Ngôn Tiểu Nặc vừa nói vừa đưa bản vẽ đang cầm trên tay ra.
Toàn Cơ liên nhận lấy bản vẽ rồi xem qua, thản nhiên hỏi: “Mặc ngọc?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Vâng, Mặc ngọc có ý nghĩa xua đuổi tà ma, có một câu thơ nói rằng ‘Một năm sau tiếng pháo nổ, làn gió mùa xuân đã truyền hơi ấm vào Đồ Tô, Tết Nguyên Đán uống rượu Đồ Tô, xua đuổi tà ma.”
Toàn Cơ khẽ cười: “Tốt, Mặc ngọc, tôi đoán là anh hai sau khi thấy được ý nghĩa này lập tức sẽ đồng ý ngay.”
Mặc ngọc, bên trong có một chữ Mặc, hơn nữa chữ Quyết trong tên của Mặc Tây Quyết cũng có nghĩa là ngọc đẹp.
Cô ngược lại không hề nghĩ đến tầng nghĩa này, không hề nghĩ đến việc Toàn Cơ lại hiểu thành ý nghĩa như vậy, khuôn mặt nhỏ không kìm được đỏ ửng lên.
“Dùng Mặc ngọc để làm tạo hình cho tì hưu rất hợp với tính cách của anh hai tôi.” Toàn Cơ nhìn hình tì hưu trên bản vẽ, nở nụ cười rạng rỡ: “Đi, chúng ta đến phòng làm việc của anh ấy.”
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Lúc đến tôi có gặp chị Giản Minh, sợ rằng lúc này chị ấy vẫn ở phòng làm việc của tổng giám đốc.”
Toàn Cơ hơi bất ngờ, nét mặt có hơi do dự, nói: “Không cần lo lắng, chúng ta cùng qua đó đi”
Ngôn Tiếu Nặc luôn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cũng không nói được là không thích hợp chỗ nào, đành phải đi theo Toàn Cơ đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cửa phòng làm việc của Mặc Tây Quyết được mở ra, Giản Minh đang ngồi trên ghế sofa, thấy cô và Toàn Cơ đi đến liền vẫy tay chào.
“Đây là mẫu thiết kế đồ trang trí cho chủ đề Tết Nguyên Đán rất đẹp, anh xem xem.” Toàn Cơ đưa bản vẽ thiết kế đến trước mặt Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết cau mày lại, nhìn thấy tì hưu được làm bằng Mặc ngọc, ánh mắt anh đột nhiên sáng bừng lên.
Mọi thứ quả nhiên y như những gì Toàn Cơ nói, ý tưởng của cô dễ dàng được thông qua.
Mọi người đều mỉm cười, duy chỉ có mình Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút không được tự nhiên. Cô rõ ràng là không có ý như vậy nhưng lại bị mọi người nghĩ thành ra như vậy, điều đáng ghét nhất là cô không thể phủ nhận được, bởi vì nếu như phủ nhận, người đàn ông nào đó có
lẽ sẽ bùng nổ.
Toàn Cơ nhẹ nhàng hỏi: “Anh hai, bên nữ hoàng Olina sao rồi?”
Ngôn Tiểu Nặc bất ngờ: “Nữ hoàng Olina sao vậy?” . Truyện Teen Hay
“Theo tin tức sáng nay, vương miện ngọc trai của em khả năng là sẽ có một vài vấn đề” Giản Minh dịu dàng nói.
Ngôn Tiểu Nặc che miệng lại, trong lòng bắt đầu hoang mang. Cô khó khăn lắm mới có được cơ hội này, vì chuyện này mà lại thành xôi hỏng bỏng không sao?
Hoàng tử Carter vốn rất nghi ngờ về năng lực của cô, nhưng cô đã dựa vào sự sáng tạo và năng lực của mình để có được lòng tin của Hoàng tử Carter. Thật không ngờ rằng việc sắp thành lại hỏng.
Cô thực sự đã quá xem nhẹ cái xã hội chỉ nhìn người này rồi.
Mặc Tây Quyết thấy dáng vẻ thất vọng của cô, trong lòng cuối cùng vẫn không nhịn được nhẹ nhàng nói: “Anh trở lại công ty chính là để giải quyết việc này. Bên hoàng tử Carter anh đã trao đổi qua rồi, anh ta nói là sẽ từ từ cân nhắc”
“Dù thế nào đi nữa thì em vẫn còn cơ hội” Giản Minh ôm vai Ngôn Tiểu Nặc, nhẹ nhàng an ủi cô: “Đừng buồn, sau này cơ hội vẫn còn nhiều”
Cho nên là khả năng cô thất bại vẫn rất lớn, phải không?
Ngôn Tiểu Nặc chỉ khẽ gật đầu, không nói gì, nhưng sâu trong đáy mắt lại lộ ra cảm xúc buôn bã thất vọng của cô lúc này.
Giản Minh và Toàn Cơ cùng nhìn về phía Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu với họ.
Hai người họ không nói lời nào rời khỏi phòng làm việc, Ngôn Tiểu Nặc cũng nói: “Em về trước đây”
Còn chưa đi được hai bước cơ thể cô đã bị anh ôm lại, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của anh: “Sẽ không sao đâu, tin anh.”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười: “Không sao đâu Mặc Tây Quyết, chỉ là một cơ hội thôi mà, như chị Giản Minh đã nói, cơ hội sau này vẫn còn nhiều, không phải sao?”
“Nhưng anh không muốn thấy dáng vẻ thất vọng của em” Mặc Tây Quyết hôn lên mái tóc đen sáng bóng của cô, đầy tự tin nói: “Hoàng tử Carter sẽ đồng ý, em yên tâm”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất hoang mang, theo lý mà nói, để cô là người thiết kế cho chủ đề “Món quà sinh nhật cho mẹ” này thực sự ổn sao?
“Được rôi, đừng nghĩ nhiêu nữa” Mặc Tây Quyết đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc Ngôn Tiểu Nặc.
Những việc vẫn chưa có kết quả Ngôn Tiểu Nặc cũng không muốn cứ băn khoăn mãi, nó không có ích gì cả.
Nếu như hoàng tử Carter vẫn muốn tiếp tục tiếp nhận ý tưởng của cô thì đương nhiên là rất tốt rồi, còn nếu như không thì cô cũng sẽ không oán trách gì cả.
Trải qua việc này, cô hiểu ra bản thân mình sau này nhất định phải chú ý nhiều hơn, sẽ không để bất cứ ai lấy đi cơ hội của mình như vậy nữa.
Nếu không thì cô thật sự rất ấm ức.
“Đúng rồi, lúc em đến thấy mọi người có vẻ rất vội vàng gấp gáp, hình như là đang chuẩn bị việc gì đó. Ngôn Tiếu Nặc chuyển qua chủ đề khác, hỏi Mặc Tây Quyết: “Công ty có hoạt động gì sao?”
Mặc Tây Quyết cúi đầu hôn lên đôi môi hồng của cô, khẽ cười nói: “Phải, sắp tới là đến Tết Nguyên Đán rồi, công ty sẽ tổ chức tiệc rượu chiêu đãi như thường lệ”
Ngôn Tiểu Nặc hiểu ra, gật gật đầu hỏi: “Tiệc rượu lần này ngoài người của công ty các anh ra còn mời ai khác đến nữa không?”
Liệu có mời Mặc Tây Thần đến nữa không nhỉ?
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói: “Tiệc rượu trong nội bộ công ty thì cũng nên cho họ một lần được vui chơi thỏa mái trước khi nghỉ lễ.”
“Vậy anh sẽ tham dự chứ?” Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt hỏi.
Anh chàng này dường như không có hứng thú lắm với tiệc rượu, cũng không biết có phải là do từ bé đã tham gia quá nhiều tiệc rượu của xã hội thượng lưu rồi không.
Mặc Tây Quyết nhướn mày, nhẹ giọng cười: “Mọi năm anh đều không tham gia, nhưng em có muốn tham gia không?”
“Tham gia cũng được.” Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Một mình ở nhà cũng không có gì thú vị.”
“Ô?” Nụ cười của Mặc Tây Quyết dần dần thu lại: “Ý của em là ở nhà cùng anh rất buồn chán?”
“Em không có nói như vậy” Ngôn Tiểu Nặc liền phủ định: “Là anh tự nghĩ như vậy”
Mặc Tây Quyết ôm cô vào trong lòng, giọng dịu dàng nói: “Anh thấy ở nhà cùng em rất vui vẻ, em gần đây tiến bộ rất nhiều ”
Vừa nghe thấy Mặc Tây Quyết khen cô tiến bộ, Ngôn Tiểu Nặc lập tức vui vẻ: “Thật sao thật sao? Anh cũng cảm thấy em tiến bộ sao?”
Mặc Tây Quyết bật cười: “Đương nhiên, không chỉ tiến bộ một hai điểm đâu.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!