Chương 17
Ngôn Tiểu Nặc lập tức bị suy nghĩ của mình doạ sợ, cô thở dài lắc đầu.
“Thưa anh tổng cộng là 1456 tệ.” người thu tiền mặt niềm nở nói với Mặc Tây Quyết, con mắt còn đưa tình, đàn ông vừa đẹp trai lại có tiền thật không dễ thấy.
Mặc Tây Quyết không thèm liếc mắt nhìn một cái rồi rút thẻ của mình đưa cho cô ta.
Nhân viên thu tiền nhìn thấy tấm thẻ vàng, hai tay vội vàng đón lấy, nhanh gọn quẹt thẻ, 10 phần cung kính cẩn thận nói: “Thẻ của anh đây.”
Mặc Tây Quyết lấy lại thẻ, thanh toán xong lập tức rời đi.
“Anh chờ chút, đồ của anh này.” Thu ngân tự tay cho đồ của Mặc Tây Quyết mua gói lại cẩn thận rồi đưa cho Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết lấy đồ, một tay quàng lấy Ngôn Tiểu Nặc đang sững người đứng bên cạnh rồi rời siêu thị.
Ra khỏi siêu thị, đường phố vừa lên đèn, buổi tối cuối hè, từng cơn gió thổi thật mát rượi , Ngôn Tiểu Nặc hít thở một hơi sâu rồi ngửi thấy mùi thơm phảng phất của hoa.
“Có thể không đi xe về được không?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào chiếc xe hào nhoáng màu đen trước mặt ngước mắt nhìn qua bảo Mặc Tây Quyết.
Đôi mắt cô mang theo thần sắc kỳ vọng, long lanh như sao sáng, giọng của Mặc Tây Quyết tự dưng nhẹ xuống, “Được.”
Sau đó anh một tay nắm chặt tay cô, một tay xách túi đồ vừa mua.
Có gió ấm, hoa thơm, bên cạnh có một người con trai nắm tay cô bước trên đường, tay của anh còn xách một túi đồ vừa mua từ siêu thị về
Lúc này khoảnh khắc yên bình khó diễn đạt thành lời, Ngôn Tiểu Nặc tâm trí rối bời, cô không ngờ bản thân lại ở trong cảnh tượng mà cô luôn mong chờ, mà người mang đến cho cô điều này lại là Mặc Tây Quyết.
“Ngôn Uyển Cừ, dừng lại!”
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy mình bị Mặc Tây Quyết ôm chặt eo, cô liền nhìn thấy một chiếc xe máy lao vụt qua trước mặt.
“Ngôn Uyển Cừ, em đang nghĩ thế?” giọng của Mặc Tây Quyết mang chút tức giận, xe sắp đi tới em còn không để ý cứ lao về phía trước ? nếu không phải có anh ở đây, em đã bị tông rồi, đầu em làm bằng nước hay sao vậy?
Không hiểu tại sao khi Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy những lời mà Mặc Tây Quyết mắng cô như thế một chút cũng không thấy giận, cô mở mắt to nhìn anh, Mặc Tây Quyết nhìn vào mắt của cô, lập tức không nói được gì nữa.
“Em sao lại nhìn anh như vây?” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng hỏi, giọng nói đầy ấm áp, đôi mắt cô sao lại đẹp như vậy?
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy đôi mắt của anh càng lúc càng sâu, chợt bất giác rời ánh mắt ra nói: “Đèn xanh rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Mặc Tây Quyết thấy tay mình bị cô ấy dắt về phía trước, đôi mắt mở to ra, trong lòng thoáng qua một cảm giác ấm áp lạ thường.
Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy tim mình đang đập nhanh.
Cuối cùng thì cũng tới con đường đối điện, Ngôn Tiểu Nặc vuốt nhẹ lên ngực, kỳ lạ sao tim lại đập mỗi lúc một nhanh, cô hít thở một hơi thật sâu nhưng cảm thấy không trở về trạng thái bình thường được.
Mặc Tây Quyết thấy dáng vẻ hít thở gấp gáp của cô, anh đưa tay đặt lên trán cô, “Sao vậy? có gì không khoẻ à?”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy những lời nói quan tâm của anh, đột nhiên trong lòng sợ hãi, “Em không sao.”
Giọng của cô rất mềm mại, nghe sao mà hay như vậy, Mặc Tây Quyết tiện tay kéo cô vào trong lòng, cúi thấp đầu hôn lên môi cô.
Những cây ngô đồng pháp bên đường cao lớn um tùm, thỉnh thoảng rũ xuống ánh đèn đường rực rỡ, thân hình cao lớn của Mặc Tây Quyết hoàn toàn che khuất thân hình mảnh mai của Ngôn Tiểu Nặc .
Nụ hôn dần trở lên cháy bỏng, Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn bị hơi thở nồng nhiệt của anh làm cho mê muội, nhận thức mơ hồ.
Mặc Tây Quyết lưu luyến trên môi cô một hồi lâu mới thả ra, đôi mắt sâu thẩm khôn lường giọng anh lạc đi: “Đi nào.”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy toàn thân mềm đi, cô không biết mình bị Mặc Tây Quyết kéo vào trong nhà bằng cách nào?, chỉ biết vừa vào trong thì bị anh hôn thêm lần nữa, cô ấy bị anh vừa hôn vừa đi vào phòng ngủ, quần áo trên người bị anh từng chiếc từng chiếc cởi vứt xuống nền nhà.
Cô thấy mình đang nằm trên người anh, ánh mắt mơ màng.
Hồi lâu, một trận vận động mãnh liệt trôi qua, Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy toàn thân như muốn rời ra.
“Em không sao chứ?” trong giọng nói của Mặc Tây Quyết có chút yêu thương.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nhưng nghe thấy một âm thanh không hay cho lắm, cô giấu mặt vào gối.
“Hoá ra bụng em đói rồi?” giọng của Mặc Tây Quyết mang theo ý cười.
Ngôn Tiểu Nặc đỏ mặt rướn người lên, cầm lấy chiếc váy ngủ mặc vào, “Em đi nấu ăn đây.”
Em nấu được không? Mặc Tây Quyết nhìn đôi chân thẳng dài của cô vẫn còn run run, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một nụ cười.
Ngôn Tiểu Nặc liếc mặt nhìn anh một cái, “Nhưng mà không có gì ăn sẽ chết đói mất.”
Anh sẽ bảo quản gia Duy Đức đưa cơm tới, em không cần xuống giường đâu. Mặc Tây Quyết thơm nhẹ lên chán cô, âu yếm nói.
“Em nghỉ ngơi một chút rồi sẽ đi nấu ăn.” Ngô Tiểu Nặc nhìn cửa phòng ngủ thấy từng chiếc quần áo rơi trên sàn nhà làm cô càng đỏ mặt.
“Em yên tâm ông ấy không dám vào đây.” Mặc Tây Quyết hiểu được tâm tư của cô, dùng tay vuốt ve lên đôi má cô, “Da của em càng đẹp hơn đó.”
Sắc mặt của Ngôn Tiểu Lộ trong chớp mắt đã lan đến tai cô, cô vội vàng nhảy xuống giường, chạy thẳng vào bếp, cô nhặt quần áo bị Mặc Tây Quyết cởi bỏ dưới đất lên cùng với túi đồ vừa mua.
Cô vào trong bếp, bắt đầu rửa rau, đột nhiên có một đôi tay dài ôm choàng lấy eo cô.
“Anh sao vậy?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi, anh ấy không phải muốn nấu ăn chứ?
“Để anh giúp em.” Mặc Tây Quyết nói, trong tay cầm cây cải bắp trắng nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Anh cúi đầu, trong đôi mắt tràn đầy thần sắc ngờ vực, đôi tay vừa dùng lực, cả cây cải trắng to bị anh vặn thành đôi, những lá rau lác đác rơi xuống chậu nước rửa rau, còn không ít rau bị rơi ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy Mặc Tây Quyết có thể mở ra một cổng trời lớn mới của thế giới.
Cô lấy một nửa cây cải trắng vừa bị anh vặn làm đôi nói: “Bóc ra như thế này.” Sau đó làm mẫu cho anh xem.
Mặc Tây Quyết nheo mày: “Như vậy chậm quá, trực tiếp bẻ thành đôi không nhanh sao?”
Em sao mà bẻ được? Ngôn Tiểu Nặc lẩm bẩm, sau đó cắt xong rau cho vào chậu rửa rau.
Mặc Tây Quyết gật đầu, cổ tay nhỏ nhắn của cô ấy chỉ có thể dùng dao cắt bằng cách này thôi.
“Anh rửa cho em cái bát với.” Ngôn Tiểu Nặc nói, “Để em đựng rau vừa rửa vào.”
Mặc Tây Quyết đồng ý, từ trong kệ tủ lấy ra một cái bát, rửa chiếc đầu tiên, đột nhiên một âm thanh toang vang lên, Ngôn Tiểu Nặc quay đầu, chỉ nhìn thấy vỡ thành vài miếng.
“Hự, nó có thể không muốn tắm rửa nên nghĩ không thông tự vẫn rồi.” Mặc Tây Quyết nói với cô, trên tay những giọt nước vẫn đang rớt xuống.
Ngôn Tiểu Nặc thấy dạng bộ của anh , không nhịn được cười lên, “Anh chờ một chút vậy, đồ ăn xong ngay bây giờ đây.”
Mặt Mặc Tây Quyết trầm lại, “Ngôn Uyển Cừ em cười gì thế?”
“Không có gì.” Ngôn Tiểu Nặc cố gắng nhịn cười, trên đôi mắt vẫn còn ý cười.
Mặc Tây Quyết hừm lên một tiếng, từ trong tủ lại lấy một cái bát ra rửa, kết quả vẫn một lần nữa bị vỡ.
Ngôn Tiểu Nặc đứng nhìn Mặc Tây Quyết trong hai phút làm vỡ 5 cái bát, chỉ nhìn anh cười mà không nói gì, bộ mặt Mặc Tây Quyết đột nhiên tối lại như nhọ nồi.
Ngôn Tiểu Nặc muốn đi dọn những miếng bát vỡ thì bị Mặc Tây Quyên ngăn lại, “Em đừng động, để anh thu dọn, tránh cắt thương tay em.”
“Em đeo gang tay dọn dẹp.” Ngôn Tiểu Nặc chỉ vào đôi gang tay cao su.
“Vậy cũng không được!” giọng của Mặc Tây Quyết rất nghiêm túc, anh đã bắt đầu động tay nhặt những miếng bát vỡ vào rồi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh nhặt hết những miếng bát vỡ vứt vào thùng rác, trong lòng thấy rất ấm áp. Mặc Tây Quyết dọn dẹp xong chậu rửa, rồi kiểm tra lại một lần nữa, chắc chắn không còn miếng bát vỡ nào có thể làm thương cô ấy, anh nhìn Ngôn Tiểu Nặc: “Nấu cơm nhanh lên, anh sắp chết đói rồi!”
Sau đó chuyển mình ra khỏi phòng bếp.
Ngôn Tiểu Nặc cười lên, bắt tay vào nấu cơm, 3 rau 1 canh, cô làm món cơm rang trứng.
Mặc Tây Quyết tập trung ăn sạch hết các món, Ngôn Tiểu Nặc bưng bát cơm rang trứng nhỏ vừa ăn vừa cười hi hi.
“Ngày mai tiếp tục đi mua đồ ăn.”
Mặc Tây Quyết đặt bát cơm xuống nói.
“Đồ ăn đều mua đủ rồi mà.” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, con người này mua đồ ăn mua để cất giữ sao?
Đôi mắt của Mặc Tây Quyết nhìn chằm chằm vào cô nói: “Bởi vì anh phát hiện từ lúc em trở về cứ cười suốt.”
Ngôn Tiểu Nặc nghiêm túc lại rồi sau đó sờ lên mặt mình: “Có sao?”
“Đương nhiên là có rồi.” đôi mắt của Mặc Tây Quyết dần dần phát sáng, “Anh phát hiện em rất vui vẻ, vì vậy ngày mai anh sẽ lại đi cùng em, ồ không, sau này ngày nào cũng đi.”
Ngày nào cũng cùng cô đi siêu thị mua rau? Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu nghi ngờ tai của mình có phải bắt đầu hỏng rồi, Mặc Tây Quyết lại có thể nói ra những lời này?
“Sao em lại không nói gì?” mắt của Mặc Tây Quyết chớp chớp.
“Ngày nào cũng mua rau, ăn không hết đâu.” Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu và một miếng cơm.
“Có thể không mua thức ăn, mua những thứ khác.” Mặc Tây Quyết nói tiếp.
Ngôn Tiểu Nặc đáp: “Vậy thì quá “Anh không lo lãng phí.” Mặc Tây lãng phí.”
Quyết tiếp tục nói.
“Em…”
“Ngôn Uyển Cừ, sao em lại cứ từ chối anh vây?” Mặc Tây Quyết cắt ngang lời cô.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên ngước đầu lên, “Cái gì?”
“Không cho phép từ chối anh.” Đôi mắt của Mặc Tây Quyết thực sự trở lên nghiêm túc, giọng chút lạnh đi.
Ngôn Tiểu Nặc đáp: “Không phải đâu, không phải hôm nay anh đi cùng em mua đồ ăn sao?”
Mặc Tây Quyết nói: “Nhưng ngay từ ban đầu em đã chẳng vui rồi, nếu không phải tự anh muốn đưa em đi, em sẽ để anh đi cùng chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc lặng người, sao anh ấy biết được?
“Anh đi cùng em, em lại không vui như vậy?” Mặc Tây Quyết chớp chớp ánh mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!